Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 09/01/2015 13:06

Sáng thứ hai

đã lâu không ngồi quán cóc ven đường
ngước mắt nhìn mây xanh trên vòm xanh
hát dăm lời ca
vỗ về trái tim đang đau
mỗi lần nhớ em lại nhói trái tim đau
một gương mặt ám ảnh
trong giấc mơ của nửa đêm tỉnh giấc
lòng buồn tênh cô độc bủa vây
từng miếng đêm lẫn khuất
dấu rêu
một buổi sớm mai chợt nghe tiếng kêu
Quốc
những tiếng kêu thản thốt
như vỗ về
tôi lắng nghe và đi về mây mù
sông chảy như ngàn đời vẫn sông
suối chảy như ngàn đời vẫn suối
cuộc đời không có nhiều niềm vui
tôi lao vào tình yêu
nhưng nhiều lần suýt chết
mỗi lần yêu là một lần suýt chết
trái tim tan hoang điêu tàn mỏi mệt
ngày quên thở
đói quên ăn
nhịp kim đồng hồ quên gõ nhịp
ngày ngừng trôi
tôi tàn nhẫn quất roi vào kim ngắn kim dài
giục nó chạy theo nhịp điệu 24 giờ
để giết hết thời gian trống rỗng
trong tôi không tiếng động
không một tiếng khóc cười
tôi nằm như con cá
mơ về sóng trùng khơi
mơ về sông với nước
thong thả xoè tay bơi
nhưng tâm tôi bất động
tiếc nuối ngày đang trôi
ngày trôi... tôi nằm lại
tìm kiếm những niềm vui
nhưng không ai chia sẻ
thời gian vụt cuối trời
không bàn tay đồng điệu
an ủi một đôi lời
trong giấc mơ mệt nhọc
chỉ một mình tôi trôi
dòng đời đang chảy xiết
cuốn về phía luân hồi
chợt lại nghe tiếng hát
đang động đậy trên môi
tôi đi xuống cõi con người
tìm lại tiếng chim reo còn sót trên vòm lá
tìm lại dấu chân em
còn hằn vết trên đường đời trăm ngã
tìm kiếm lại gương mặt em
chập chờn trong gió
tìm kiếm tuổi mười lăm tóc chưa rẽ đường ngôi
thuở trai tơ còn nuôi nhiều hy vọng
máu còn nóng
môi đỏ tươi
hai con mắt nhìn ngắm cuộc đời
vui như ngày hội
tôi chỉ gặp mơ hồ trong đêm tối
lũ mèo hoang khoái lạc động tình
vầng trăng treo rã rượi trên ngọn cây
thở hắt xuống một thứ ánh sáng nhợt nhạt
buồn thúi ruột
những quán xá đìu hiu đêm khuya
cơn say ngã nhào vào ly bia
tôi như con ruồi đâm đầu vào ly bia
tưởng không ngoi lên được
cơn say chìm xuống đáy chai rượu
tưởng chết mất xác
dưới chân cầu đục ngầu dòng nước lặng lẽ
ngóng về phía cuối ngày đợi mặt trời lên
mặt trời lên
say quắc cần câu
tôi ngầy ngật ngất ngư như cọng bún
vắt ngang qua ngã tư đường
có những lúc tôi thấy tôi là một tai ương
của chính tôi và tôi sỉ vã
tại sao tôi thế nọ?
tại sao tôi thế này?
tại sao tôi thế kia?
tại sao tôi thế khác?
tại sao đêm đã khuya?
tại sao khuya đã khuya?
mọi tấm lòng bạn bè đều khép kín
mọi ngã đường đều tắt đèn
mọi niềm vui khô cạn
vó ngựa điên cuồng còn đến được những đâu?
len lỏi khỏi mảng đêm dày đặc
trở về nhà
chùm chìa khoá vang lên khô khốc
ấm áp bình yên
con mèo đói xó nhà ngái ngủ
kêu meo meo meo
từng âm thanh trong veo
thân mật
tôi ngả lưng xuống giường và giấc mơ đè nặng hai con mắt
tôi mơ tôi thênh thang cõi địa đàng
nơi ấy tình yêu không đến
không có em, tôi tỉnh giấc hoang mang
ngồi một mình đợi sáng
đợi ngày vui thắm thiết cúc hoa vàng
đợi em đến dẫn tôi đi mua sắm
dẫn tôi đi làm
dẫn tôi đi học
nhưng chỉ chờ mỏi mắt
chờ lúc mặt trời lên đến chiều đã khuất
vẫn không em


Sáng thứ ba

hắn như một thằng điên
trước lúc tiếng gà vút cong qua ngọn sao mai
đã thức giấc
hắn là kẻ thượng đế đã lập trình
để trở thành người máy
không thấy chân mây trẻ thơ đang chạy nhảy
tiếng cười giòn tan
ngọn cỏ xanh nhú lên từng mầm sống
hắn chẳng thấy
chẳng thấy cá quẫy dưới ao
gió thơm lưng đèo
nắng vàng trong chợ
chỉ thấy chung quanh rơi vãi 24 con chữ
nay phải sắp xếp lại theo thứ tự
từ A đến Z
chữ A âm vang tột cùng trong trời đất
không gì sánh nổi
kể cả sấm sét
“hãy đánh sét đến chết”
đó là bản chất chữ A
mọi sự vật đều mờ nhạt hết
trước chữ A
khi đứa trẻ chào đời
vũ trụ đứng yên trong một sát - na
để chào đón một thiên thần vừa mọc
một sự sống vừa mọc
một cái chết vừa mọc
một linh hồn vừa mọc
từ đây trong ba nghìn thế giới
có thêm một con người
hắn chỉ là một
là một giọt nước giữa đại dương
là một giọt nắng trong cõi vô thường
là một hạt cát của hằng hà sa mạc
là một nhưng lại một khác
trong cái cõi ta bà
hắn không có thời gian ngắm nhìn sự nũng nịu của mỗi bông hoa
sự dùng dằng của hương thơm mơn trớn và khêu gợi
hắn vẫn biết sự giả dối có thể an ủi vết thương
sự phản trắc có thể tạo nên chất men trong suy tư triết học
sự đua đòi có thể tạo nên model thời thượng
sự thành thật có thể tạo nên thất bại
sự mù quáng có thể tạo nên đức tin
sự ngây thơ có thể tạo nên thánh thiện
sự ngoại tình có thể tạo nên hạnh phúc
sự? dù sự gì đi nữa hắn cũng bịt tai nhắm mắt
lao đầu vào trang viết
hắn điên vì chữ
người kia điên vì tiền
kẻ nọ điên vì tình
đứa này điên vì danh vọng
bản chất của sự sống
là điên
điên không có nghĩa là mất trí
điên là mê điên
chơi như điên
làm như điên
ăn như điên
dục vọng như điên
tột cùng cơn điên sẽ làm nên sáng tạo
sẽ làm nên giông bão
là niềm vui hoan lạc giữa cuộc đời
một khi đã giẫm hai chân xuống trái đất
hắn ý thức từ đây phải sống ra người
có thể là Nguyễn Công Trứ
không công danh thà nát với cỏ cây
có thể là Cao Bá Quát
cúi đầu trước hoa mai
có thể là Nguyễn Du
đói lòng ăn hoa cúc
có thể qua sông như con tốt
dù quà tặng đầu đời chỉ gặp toàn gai
có thể thênh thang như ngọn gió
nhưng làm sao thoát khỏi kiếp lưu đày?
hắn trở thành thi sĩ
liệu có dám mỗi ngày chìm đáy vực sâu
đẩy tảng đá lên trên đỉnh núi
lại thả tay
rồi ngày sau cũng lao xuống vực sâu
đẩy tảng đá lên đỉnh núi
từng ngày
từng ngày giống hệt nhau...
từng ngày đi qua từng ngày lại chết
từng ngày yêu thương vì em nhan sắc
hắn mê điên đắm đuối với trần gian
chính tình yêu đã mở ra sự sống
vì có em nên nắng mới tơ vàng
hắn trở lại trẻ con, hắn hoá thành người lớn
vì có em nên biển mới âm vang
trong thiên nhiên bốn mùa đi và đến
vì có em nên sông suối mây ngàn
triệu năm sau vẫn hồn nhiên thơ dại
trong tình yêu nhân loại vẫn hồng hoang
từng ngày sống
từng ngày thơ
từng ngày hắn trở thành người máy
mỗi buổi sáng lại ngồi gõ phím
bắt đầu từ chữ A
đến tận cùng chữ Z
mê mệt
một lúc nào sức tàn lực kiệt
thở hụt hơi
thượng đế nhân từ mới đến vỗ vai:
này con người khờ khạo kia ơi!
Z là gì?
Z là zéro, Z là trống rỗng
vậy mà ngươi nhắm mắt lao vào bể dâu đánh đu cùng mơ mộng
đánh đổi cả cuộc đời để đạt đến zéro
ngốc nghếch sao
hắn vẫn cúi đầu xin làm tên ngốc nghếch
thượng đế ơi ngài đang ở trên cao
ngài biểu thị zéro bằng đường xoắn ốc
biến cách tiếng cười chính là tiếng khóc
vô tận đêm đen biểu đạt bóng ngày
vô tận khép cũng là vô tận mở
vô tận niềm vui là giọt lệ lăn dài
giọt nước này mặn hơn muối biển
là gia tài còn giữ được trên tay
một ngày kia ngủ yên dưới đất
giọt lệ vẫn đi trong vũ trụ ngày ngày


Sáng thứ tư

thế kỷ này không còn chỗ cho thơ
những muộn phiền lo toan tất bật
thơ đi chỗ khác chơi
vần điệu du dương mật ngọt chết ruồi
ruồi chả chết chứ huống gì người
người hiện đại luôn luôn bận rộn
không bận rộn cũng làm ra bận rộn
đường phố ngược xuôi hấp tấp rú ga
chỗ nào có thể cho thơ
tìm nơi trú ẩn?
thì ra tâm hồn vẫn là nơi trú ẩn
rất an toàn
rất đàng hoàng
nhưng khổ nỗi thơ không sao đến được
cánh cửa lòng anh đã khép lại rồi
khi quỵ chân vấp té giữa gai đời
anh tha thiết xin một lời an ủi
xoa dịu vết thương
thơ lại đến bằng giai điệu du dương
nhưng rỗng tuếch
thơ lại đến lạnh lùng tân hình thức
vờ vịt viễn vông
chính lúc này gió thổi ngoài bờ sông
tiếng chim hót lại dịu dàng đến thế
vậy thơ ở đâu?
thơ đi chỗ khác chơi
cánh cửa lòng anh đã khép lại rồi
thao thức với những điều rất thật
tất bật
từng ngày đối mặt
tại sao thơ không thể sẻ chia?
tại sao nửa khuya
anh thức giấc chui vào internet
mở cửa ngắm sao trời
chứ không thể soi mặt vào những dòng thơ
tìm nơi trú ẩn?
nếu không hoá ra mưa không hữu hình thành nắng
không thành niềm vui thống khổ lẫn trong đời
dẫu bây giờ thế kỷ XX
thơ cũng đi chỗ khác chơi
chứ huống gì thế kỷ XXI
con người dần dần hoá thành robot
điện thoại cầm tay mất sóng một giây
một giây nghệch mặt
nghẽn mạch một giờ
tâm hồn tái nhợt
sợ vỡ mật
lúc tiếng chuông điện thoại
dồn dập
đổ ập
giữa khuya
tất bật sống, tất bật đi, từng ngày tất bật
chỉ một cú click chuột
từ đông đã sang tây
đường truyền đứt quãng
từ trên mây sa xuống cát lầy
đại khái thế...
tại sao thơ lại viễn mơ viễn mộng viễn du
đến giữa đời bằng cái nhìn viễn thị
ối dào cái trò chơi viễn vông
thơ lạc giữa đám đông
mất hút


Sáng thứ năm

Bạn thân mến,

Buổi sáng, thức dậy, có bao giờ bạn thấy mình hoá thân vào nhân vật của Franz Kafka? Bạn hoá thành con sâu khổng lồ. Tôi đã có đôi lần như thế. Hơn cả thế, tôi vừa là sâu lại vừa là kiến, trôi giữa những bức tường bê - tông cốt sắt. Ngước mắt nhìn lên những toà nhà cao ngất, con người li ti như cái kiến con sâu.

Đường phố thênh thang lửa dội xuống đầu. Là nắng. Nắng thế kỷ XXI đầy bụi bặm, đầy tị hiềm, đầy buồn vui nhưng cũng đầy cay đắng. Từng ngày đầy lên trong tâm trí của tôi là những nỗi hoang mang, những bẻ bàng, những bóng đèn vàng trở về nhà không một ai chờ đón.

Từng ngày đầy lên những dòng tin nhắn. Những tin nhắn dù lăng nhăng, dù lằng nhằng nhưng cũng có thể mua vui trong chốc lát.

Từng ngày đầy lên trong tôi tình em bội bạc. Từng ngày cô đơn đầy lên trong miệng, tôi thở ra thơ, tôi nói ra thơ, tôi ngủ mớ ra thơ, thơ cũng đầy lên những nhịp điệu thất thường.

Và tôi đã trở thành thi sĩ.

Thi sĩ? Đó là kẻ có sứ mạng tìm kiếm, khai thác những giấc mơ đã đến trong cuộc đời của chính hắn. Giấc mơ ấy chính là tâm trạng, tâm thế, tâm linh đang phiêu bồng, trôi dạt đâu đó phía chân mây cuối trời trong thời đại hắn đang sống. Sau đó hắn thể hiện bằng những con chữ được sắp xếp ngẫu hứng và ý thức. Trên hành trình đơn độc này không ai thành công và cũng chẳng ai thất bại. Bởi lẽ mỗi bài thơ viết ra đã mang dấu ấn của sự thất bại não nề của những giấc mơ không bao giờ đạt đến.

Bạn thân mến,

Nếu sớm mai bạn đi xuống phố thấy con ngựa đứng dưới ngọn đèn xanh vàng tím đỏ hí vang những lời ca nồng nàn tình ái thì hãy nhớ đến tôi.

Nếu buổi trưa bất ngờ có lần bạn thấy nỗi buồn chạy trên môi dịu dàng mơn trớn khiến bạn thấy yêu đời thì nỗi buồn ấy là tôi.

Nếu một ngày kia đi về trong chập choạng hoàng hôn bạn thấy rét buốt linh hồn thân xác không hồn thấy xó chợ nức nỡ cô hồn đang chờ bạn an ủi thì hãy nhớ đến tôi.

Nếu một ngày bạn thiếu khí trời để thở, thiếu trầm trọng niềm vui thì đừng quên tôi.

Nếu ngày nào xa rời mọi hoan hô xô bồ trong rạp xiếc, xa lánh những đoá hoa hồng kiêu hãnh, bạn quay lưng một mình và buốt đau bởi thiên hạ ném cái nhìn ghẻ lạnh... bạn hãy đến với tôi.

Nếu buổi chiều thấy nắng tơ vàng giăng trên vòm xanh khiến tâm hồn trẻ thơ như cậu học trò hiền lành lần thứ nhất rụt rè bước chân vào lớp học, lúc ấy bạn thèm ngồi một góc, một góc khuất nhỏ nhoi tâm sự cùng từng giọt cà phê đang rỏ xuống bàn tay để cho vơi phiền muộn thì bạn hãy quên tôi.

Bạn thân mến,

Nếu muốn chia sẻ cùng tôi thì bạn làm gì?

Hãy làm đám cưới.

Đám cưới? Thử định nghĩa thế nào là đám cưới. Là âm níu dương, là đất cuộn trời, là suối về sông, là mây níu gió, là ngọn đèn khuya từng con mắt ngó, ngóng đợi người về?

Đám cưới? Chỉ nên dùng mỗi một từ là “cưới”. Tôi sợ đám tang, đám bạn đám bè, đám du thủ du côn, đám đâm cha giết chú, đám con ranh con lộn, đám xó chợ đầu đường, đám lưu manh cơ hội, đám đầu cơ chính trị, đám gió chiều nào xuôi theo chiều ấy...

Hơn cả thế, “đám” còn đồng âm với “đắm”. Đắm tàu đắm bè đắm thuyền đắm chìm trong đam mê tửu sắc...

Trai gái yêu nhau dựng vợ gả chồng. Gái bỏ bùa mê thì trai mê cưới. Cưới một lần, chỉ một lần, vâng, tôi đã từng yêu nhưng lại có đôi lần cùng một, hai, ba người tình rủ nhau đám cưới.

Tưởng cưới nhau là sinh con đẻ cái.

Nhưng nhạt nhoà ly hôn.

Hằng đêm những ngôi sao bẽ bàng tìm về bên nhau kể lể chuyện tình buồn.

Chuyện tình nào không buồn?

Ngay cả lúc hôn nhau, hò hẹn cưới nhau thì bơ vơ đã úa ở trong hồn.

Có bao giờ ta hôn nhau, ta nói yêu nhau mà không thở dài não ruột?

Chẳng bao giờ...

Bạn thân mến,

Tôi sợ nhất lúc tàn tiệc cưới, sự hoài nghi từ cơn say lại ngất ngưỡng ùa về. Ngước nhìn lên sân khấu. Sân khấu đã kéo màn. Tiếng vỗ tay đã nhạt. Bàn ghế ngổn ngang đoá cúc vàng bẽ bàng tuềnh toàng rơi xuống đất. Son phấn đã phai, chỉ trơ ra gương mặt, nhìn nhau như lạ như quen. Chú rể cô dâu từ đây học tập cách ghen, dò xét nhau từng li từng tí, nghi ngờ nhau về sự thuỷ chung, điều tra nhau như Sherlock Holmes... Có vui không?

Vui lắm chứ.

Nhưng tôi cũng phải về thôi, chẳng còn gì nán lại.

Tôi lại về một mình lọng cà lọng cọng lạnh cóng lóng nga lóng ngóng buồn như trưa đứng bóng.

Về thôi.

Tôi trở về để lãng quên tôi.

Quên thế kỷ mọc lên quá nhiều tiện nghi đến nỗi nếu cúp điện thì người ta tưởng rằng chết mất. Mở truyền hình thấy quảng cáo ùa vào tai. Quảng cáo đập vào mắt. Có thể là nước ngọt nước hoa nước rửa chén nước lau nhà nước tạo ra mưa và bí hiểm hơn là mưa không tạo ra nước. Tôi hỏi có nước nào rửa sạch hoa sen? Bốn ngàn năm ngập ngụa dưới bùn đen, sen vẫn thơm một linh hồn trong sạch. Tôi vẫn tin dù thế giới đang trở cờ hội nhập, đoá sen hồng vẫn mọc ở trên tay.

Chính tình yêu sẽ mở ra sự sống.

Thế kỷ này có thể sống mà không cần mơ mộng. Không cần tỏ tình trước lúc chạm môi hôn. Không cần tân hôn mới có thể sông kia suối nọ về lại với mưa nguồn, mới có thể nhập vào nhau từ hai hoá một, mới có thể cảm nhận vực sâu trở thành núi cao chót vót... Không cần.

Bạn cần gì?

Chẳng lẽ cần thơ?


Sáng thứ sáu

I.
Thơ đòi hỏi sự tinh khiết của ngôn ngữ
Có thể là sương hồng trên cánh sen
Hoặc giọt nước mắt nũng nịu môi em
Hoặc thế này hoặc thế kia tuỳ tôi chọn lựa

Có những lúc thơ thập thò trước cửa
Điệu bước qua vần đi lại hữu hình
Như trẻ nhỏ tôi lao ra mừng rỡ
Thơ đâu thơ? Tôi chỉ gặp lại mình

Có những lúc nhùng nhằng lăn xuống phố
Chợt gặp thơ hở rốn với quần jean
Không tà tà, tôi rú ga vọt tới
Chỉ gặp tôi ngơ ngác mắt tôi nhìn

Có những lúc râu ria ra rậm rạp
Lưỡi dao lam đồng loã với gương soi
Chợt thấy thơ thập thò con mắt ngó
Nhẵn nhụi rồi tôi biết đó là tôi

Có những lúc thèm nghe ai đó nói
Để thấy chung quanh rợp bóng người
Bỗng náo động là thơ đang bước đến
Không ai đâu vẫn tôi khóc rồi cười

Có những lúc trời mưa như trút nước
Đang lao nhanh nghe thơ gọi phía sau
Vội dừng lại, ngoái lui thì bất chợt
Chỉ là tôi đang vấp té ngã nhào...

II.

Thơ đòi hỏi chỉ thơ chứ không gì khác
Dẫu có nhà thơ nổi tiếng ngoài thơ
Thiên hạ đồn ran nhưng chỉ trong chốc lát
Tin chó cán xe ai nhớ mãi bao giờ

Có những người vì thơ phải thay tên đổi họ
Sống như giun như dế hết một đời
Tay cầm bút nay đẽo cày vác cuốc
Trang giấy nhân tình nhão nhoẹt mồ hôi

Có những người qua thơ leo lên danh vọng
Lũ không thơ lại ầm ĩ hoan hô
Nhưng ai biết sau khi “xuống chó”
Thơ chẳng “lên voi” mà chìm nghỉm dưới mồ

Có những người lấy thơ làm trang sức
Che đậy tâm hồn lươn lẹo con buôn
Nguỵ quân tử bước ra sân khấu
Diễn nửa chừng... quất mã truy phong

Có những người làm thơ như diễn thuyết
Thiên hạ nghe từng chữ uống từng lời
Tưởng là thơ nhưng hoá ra thuốc độc
Ngộ độc bây giờ chết dễ như chơi

Có những người... mà thôi... buồn lắm
Tôi yêu thơ, thơ chẳng đẻ ra tiền
Tôi mê tiền nhưng thơ đang bám riết
Đến bao giờ mới hết căn duyên?

III.

Trong vũ trụ có chín nghìn thế giới
Chẳng nơi nào trình diễn thơ đâu
Vậy thử hỏi từ nơi nào thơ đến
Có phải từ trong cái cõi bể dâu?

Đã đôi lúc chập chờn giấc ngủ
Tôi nghe thơ đang hát ở trong đầu
Tôi thấy ai chưa một lần chạm mặt
Lại ân cần kể lể chuyện chiêm bao

Đặng an ủi những tâm hồn lương thiện
Không gì hơn âm điệu của thi ca
Lý trí ơi! Đừng giở trò can thiệp
Bởi thơ là triết lý của bông hoa

Ẩn dụ ấy dùng dằng hương tinh khiết
Trong thiên nhiên hiện hữu chẳng vô tình
Tôi đôi lúc có đôi lần cảm nhận
Thánh thần là biến hoá của yêu tinh

Ẩn dụ ấy đớn đau như giọt máu
Máu trong thơ muôn thuở vẫn trong ngần
Tôi đôi lúc có đôi lần tuyệt vọng
Thơ vỗ về ấm áp cả châu thân

Ẩn dụ ấy trong veo như giọt lệ
Vạn lần hơn bốn biển với ba sông
Mỗi sinh linh là một giọt nước mắt
Thơ hơn thơ khi có cũng là không

IV.

Tại sao tôi tự vấn tôi trong ngày thứ sáu
Chẳng biết đâu. Bởi ngu dại? Bởi gì?
Trong sáu ngày tạo dựng nên thế giới
Tôi chỉ là con kiến nhỏ li ti

Con kiến đo từng ki lô mét
Bao giờ đo cho hết quả điạ cầu?
Giọt sương sớm hữu hình trong nháy mắt
Tiếng chuông nào vọng đến ngàn sau?

Tôi chẳng biết từ đâu tôi đã đến
Đến làm gì trong cái cõi người ta?
Nước và Lửa chính là Hình với Bóng
Tôi chênh vênh lọt thỏm xuống ta bà

Tôi chẳng biết về đâu. Chẳng biết
Lửng lơ làm hạt bụi giữa không gian
Trăng sao ấy đôi khi không tì vết
Nhưng giọt sương còn đọng giữa mây ngàn


Sáng thứ bảy

những buổi trưa đi về
quắt queo như xác mắm
giọt từng giọt mồ hôi
rơi xèo trên đất bỏng
chói chang trời đứng bóng
áo đỏ vút qua đường
nắng rực lên như lửa
lạnh buốt óc nhói xương
có những ngày chói gắt
nắng nhức mắt
tim đau thắt
mồ hôi rơi đầm đìa trên gương mặt
tôi lại hỏi thầm tuổi trẻ của tôi đâu?
tuổi trẻ của tôi gửi lại cánh rừng sâu
gửi lại bụi bặm hành quân ở ngã ba biên giới
gửi lại những xác thân chết đói
gửi lại trong nụ cười thiên thu dưới nấm mồ vô danh còn phiêu bồng đầu cây ngọn cỏ
có đôi lần
trôi trong tiếng động cơ gầm rú của ngược xuôi xe cộ thị thành
chìm giữa động lực động từ của âm thanh đinh tai nhức óc
tôi tìm được tuổi trẻ của tôi
tuổi 18
súng vác trên vai
gạo đè trên vai
dây ba lô siết chặt trên vai
tôi hào hứng hô nhịp “một - hai”
đi về phía hoàng hôn trúng đạn
tuổi 18
lồng ngực còn đập nhịp hẹn hò lãng mạn
lá thư tình viết dở dang
chưa mất trinh bởi cô điếm ế dụ khị đêm mưa
môi thơm sữa yaourt
thịt da vẫn hương đồng cỏ dại
bắt gặp cái nhìn của người con gái
còn run lẩy bẩy
vẫn giật thót người lúc chạm hoa phượng cháy
xốn xang nghe ve hát nôn nao
tình đầu ngon như vầng trăng vừa mọc
tuổi 18 tôi đâu?
có đôi lần ngoảnh lại phía sau
vẫn thấy tôi thuở dép râu chân đất
sông Mê Kông có đôi lần đánh mất
bóng trăng non mơn mởn dậy thì
băng đạn AK cấn vào hông đau điếng
ngậm tình yêu trong miệng
nhịp quân đi
đi đến nơi voi khiếp sợ quay đầu trở lại
cọp rùng mình, chó chạy cong đuôi
gió đến nơi bỗng thét gào điên dại
trăng đến nơi xanh tái
nhịp quân đi
tuổi trẻ của tôi đi
chân buốt rát
nắng chói gắt
cây khộp khẳng khiu lá khô xào xạc
tôi mơ chìm xuống một dòng sông
nước biếc xanh
mơ rời khỏi cuộc chiến tranh
vẫn còn nguyên vẹn
giấc mơ ngày ngày bị bắn lén
đạn DKZ, B. 40 khạc lửa dập dồn
hoa trái đầu mùa ép vội chín non
tôi vội lớn để kịp cầm khẩu súng
tháp Bayon bốn mặt
nhìn tuổi trẻ cô đơn
nhịp quân đi
trảng cỏ vẫn mông mênh
như con cá thở ngáp
nằm trên thớt giẫy lên đành đạch
đôi giày rách
cổ họng rách
nước bọt khô ran
không cất tiếng kêu bi thương
đạn đã lên nòng
nắng vẫn chói chang ngút ngàn lửa cháy
tuổi 18 muôn trùng thơ dại
đi về đâu?
có đôi lần ngoảnh lại phía sau
vẫn thấy tôi trọc đầu sốt rét
có đôi lần ngước nhìn phía trước
chẳng rõ mình sẽ bước đến đâu?
ngơ ngác nhìn thời gian đục ngầu
lặng lẽ trôi dưới dòng nước đen
cỏ dại hoa hèn
không dám bon chen
xa lánh những ca từ nhạc trẻ
tôi ca cải lương cho đỡ buồn:
“biên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mù anh không đến nơi...”
gió xoáy bụi cuối trời
buồn như mất sổ gạo
buồn như bị tinh giảm biên chế
có phải nắng buồn hơn mưa
và mưa vui hơn nắng?
nắng bủa vây phận người nỗi bơ vơ rét cóng
mưa độ lượng rửa sạch muộn phiền
nắng đem đến mặc cảm lạnh run
mưa vỗ về sẻ chia ấm áp
như một người thấp khớp
tôi đi như chiếc lá rơi nghiêng
giữa ngã bảy phồn hoa ngã ba đô hội
lặng câm giọng con người
dù tay trong tay mắt nhìn vào mắt
trên môi hào phóng nụ cười
vẫn xa lạ
thông tin trao nhau chỉ là ký hiệu
sắp xếp ngẫu nhiên không theo điệu theo vần
hình dung mặt người qua từng con số
trò chuyện bằng check mail, tin nhắn
không cần ngữ điệu sắc huyền hỏi ngã nặng
không cần...
bỗng giật thót người bởi trong trẻo tiếng chim ngân
rớt từng giọt trên bê - tông cốt thép
mỗi mảng tường vô hồn như cái chết
loè loẹt xanh đỏ tím vàng
thời thượng sắc màu đô thị
sắc màu tiếp thị
và em
tóc em, môi em, mắt em, nanh vuốt của em cũng xanh đỏ tím vàng
từng mảng linh hồn đóng băng
nụ cười em đóng băng
nhan sắc mannequin
nghẹt thở
nhịp điệu đời sống đã đôi lần nghẹt thở
kim đồng hồ lao nhanh
người lao nhanh
em cũng lao nhanh
rời khỏi cuộc tình từng hẹn biển thề non
chỉ tội nghiệp con kiến lang thang
tội nghiệp tôi làng nhàng
vẫn lắng nghe tiếng hót rớt ngang trời
sống đời phố với tâm hồn trật nhịp
tôi gọi thầm tuổi 18 tôi ơi!


Sáng chủ nhật

về nhà thôi Quốc ơi
chẳng còn chỗ nào để đến
đã giờ thứ 25
sương giăng đầy màn nhện
anh phải làm thế nào
phá vỡ những màn nhện?
X là một màn nhện
khiến anh đắm đuối hoài
Y là một màn nhện
giăng lưới đời anh phiền muộn
mối tình câm thuở mới hoa niên
đã chìm xuống biển xanh tuyệt vọng
anh gọi thầm sao kim
gương mặt nhiều tàn nhang
chưa một lần dám nói yêu em
vậy mà em xa khuất
chập chùng sóng vỗ ngoài khơi
cuộc đời ư?
làm sao ta hiểu hết
tại sao người kia nên vợ nên chồng
còn anh đây đang một số không
thất bại trong hôn nhân
đừng than thân trách phận
sương giăng đầy màn nhện
anh phải làm thế nào
phá vỡ từng màn nhện?
về nhà thôi Quốc ơi
mặc kệ chiếc xe chạy
bàn ghế chạy
thời gian chạy
chỉ còn gương mặt em đứng lại
không phai trong trí nhớ
ngày đổ vỡ
không gian đổ vỡ
chỉ riêng em
nguyên vẹn từng đêm
soi bóng xuống giấc mơ
anh phải làm thế nào
phá vỡ từng màn nhện?
gió đường dài khấp khểnh
gió cuốn về biển khơi
gió chạy trên môi
hơi thở em
liếm môi năm 17 tuổi
vẫn còn thèm
đường phố vòm xanh đã già nua
một mình anh đi
những chiếc lá khô vật vờ trước mắt
môi bỗng thèm tiếng hát
bay ngang trời hư ảo bóng ma trơi
tim đau nhói
đường xa vời vợi
đường xa
anh thấp thỏm trở về nhà
đóng kín cửa
vẫn còn nghe hơi thở
hơi thở dài hơn đường ray xe lửa
hơi thở dài hơn xếp hàng rồng rắn mua vé xe lửa
về nhà thôi Quốc ơi
không còn người tình cũ ngồi hong tóc trong khu vườn cũ
chỉ còn tiếng chim kêu rực rỡ
như tà áo lụa đỏ
vắt ngang qua thời gian
anh đi
linh hồn bay qua vườn trái chín
tiếng chim vô tình cứ kêu lên bịn rịn
đôi hài xanh
nét mày xanh
anh đi
không còn gặp người tình cũ ngồi chải tóc trong khu vườn cũ
chỉ nghe tiếng chim khàn khàn như cơn ho của trẻ con mất ngủ
chẳng bao giờ còn gặp chiếc lá non tơ
như đôi mắt ngọt ngào của nàng
như đôi môi quyến rũ của nàng
ngờ nghệch như trẻ nhỏ
đi qua khu vườn cũ
anh ngồi bệt xuống đất nhặt lấy âm thanh
của lũ chim kêu vang
rực rỡ như tà áo lụa đỏ
về nhà thôi Quốc ơi
tâm hồn trống rỗng không giận không hờn không buồn không nhớ
bóng đêm đổ nhào xuống thành phố
từng khối đen bủa vây ngã tư đường
anh lại trở về nhà
thắp một nén nhang thơm dưới khóm hoa
nhìn khói nhạt bay lên trời xanh
dỗ lòng yên tĩnh
biển động ngoài khơi xa
anh không hay biết
thế giới đang khủng bố chiến tranh
sụp đổ tan tành
chưa kịp sống đã lao vào cõi chết
loài người buồn vậy sao?
một ngày đi qua kỷ niệm nháo nhào
khiến anh nghẹt thở
thèm khí trời để thở
chuyện tình buồn cũng sợ
chuyện tình vui cũng sợ
ngoảnh lại thấy tuổi 40 sồng xộc rượt theo
màn nhện giăng như sương
sương dày như màn nhện
đường dài phố lạnh đêm mưa
ngày ngày dòng đời chảy xiết
chẳng lẽ anh phải bám vào trang viết
để tìm người con gái mắt buồn
thường vỗ về anh bằng câu hỏi trống trơn mỗi một chữ “sao”
thì ai biết làm sao
anh phải làm thế nào
phá vỡ từng màn nhện?
ngước mắt nhìn lên vòm cây
nén nhang ngún dần
đêm dài
bao giờ tươi thắm nắng ban mai?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]