Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
1 người thích

Đăng bởi Nguyễn Dũng vào 02/07/2009 14:06

Thân gửi các bạn cùng sang Ba lan du học khóa 1965.

Rời Đất nước một chiều thu Hà nội.
Con tàu đưa ta tới chân trời xa...
Tạm biệt Tổ quốc nghèo (nhưng giàu những lời ca)
để ước mơ trải dài theo con đường sắt...
Những huyền thoại trong sách học trò
đang hiện lên trước mặt:
Trung hoa bao la đẹp như khúc Đường thi.
Bai-can mênh mông. Bát ngát Xi-bê-ri.
Mat-xcơ-va choáng ngợp hồn thơ dại...
Và Ba-lan, nơi ta dừng lại,
Tới tận bây giờ đã ba mươi năm!

Ba mươi năm của bao cuộc thăng trầm.
Đã từng say sưa, đã từng day dứt...
Có lúc sống ngay gần kề cái chết
Thật giả. Trắng. Đen chỉ khác có ngôn từ
Ta đã sống nhờ cái khờ dại ngây thơ
và hay nói những điều mình không nghĩ thế

Ba mươi năm qua đi một thời non trẻ
Ba mươi năm của ba cuộc chiến tranh
Bạn có trải qua những đêm lạnh thiếu chăn
bát mì sợi và đĩa rau muống luộc
chiếc xe đạp lốp mòn dây chun buộc
lai con đi đạp vội trước hàng quà...
Lớp chúng mình "tù gian khổ sinh ra"
nhưng chẳng chịu để đói nghèo khuất phục
biết trả giá cho cái vinh cái nhục,
giữ lại cho mình một góc của riêng ta.

Ba mươi năm như một thoáng trôi qua
Trên thảm cỏ xanh rờn bao kỉ niệm vẫn e ấp những
nụ hoa tim tím, như tình yêu trong trắng âm thầm

Và Em,
Em đã cùng anh đi trong ba mươi năm.
từ cái nhìn ban đầu chao nghiêng vành nón,
bao buổi hẹn hò. Bao lần đưa đón...
vẫn một màu Hoa Trắng ấy, ngày xưa...
vẫn cái gì dìu dịu trong mưa;
vẫn cái gì lâng lâng trong nắng...

Dưới đáy Đại-dương-thời-gìan,
những Hạt Trai lóng lánh
Ba mươi năm, ta vẫn giữ cho mình.


Warszawa. Mùa thu 1995