Chia tay cùng bạn, xa dần tiếng ho khan còn vọng lại
Tôi để lại mấy lời nói viển vông rồi đi vào rừng, đó là tháng mười một
Rừng núi cũng không hiểu lời nói nào là phàm tục
Dù không có ai lo lắng đợi chờ
Mà như có nỗi nhớ lâu ngày chồng chất
Tôi đón nhận tất cả
Những ngọn lá non tơ mơ màng thì thầm to nhỏ
Cứ mọc lên sau mấy tháng đợi chờ
Ở đây, đó, trái tim hoài thổn thức
Trong vận may của núi rừng trống vắng
Tim tôi đập và tôi sống cuộc đời như thế

Tôi thích nhiều vương vấn
Nhìn theo hướng của bạn vào làng
Sau vài lần quay lại
Tôi lại đi vào rừng rậm tối dần
Không một ánh hào quang
Không còn biết con đường là đường của ai nữa
Bây giờ có gì mà đáng sợ
Hơn thế nữa
Rừng cây vì một người khách nghèo bất ngờ
mà thức dậy trong bóng đêm của những cành cây trơ trụi
cho gió thổi một cách ngập ngừng bối rối
trong khi những luồng gió từ nơi khác vẫn thổi hàng ngày còn đang ngủ

Tôi sinh ra trong một đất nước
tính từ nhiều hơn danh từ
Trước khi chạm vào từng cái tên
tôi muốn chạm vào mặt đất im lặng
đang được phủ những lá rụng dưới tất cả rừng cây
để xoá đi từng nỗi buồn
Khi mỗi bước chân đặt xuống
Dưới bàn chân tôi sáng ngời, như có những bông hoa nhỏ đang bừng nở

Thời đại đồng thau đã trôi qua
Chỉ còn sót lại đầu ngọn gió
Bằng dự cảm của cơn gió khác đến sau
Bây giờ tôi không còn thấy
sự ngân rung không ngừng của những ngọn cây trơ trụi lá
Tôi thốt lên
Kinh hoàng quá
ngây ngất quá
Đi, đi mãi, thế gian phu đầy sai sót
Những dục vọng kiếm tìm câu trả lời chính đáng trong những ngày qua
Thì đến đây đã nhẹ nhàng lý giải

Rừng trống, thật đáng ngạc nhiên là lâu đài của sự trắng trong
Có tiếng cánh chim bay về trong chiều muộn
Và rừng cho đi tất cả những gì nó có
Chỉ còn lại sự trống rỗng mà thôi
Con thú rừng đời này sang đời khsc
truyền cho nhau mảnh đất di tích mà chúng đã dinh ra
Phân vân không biết có đi vào sâu hay không
Đêm là thời gian thật sự tự mình rút lui
là ngược lại của ban ngày
Đây không phải là nơi người bạn đã chia tay
Có ai đó đã đến đây trước đó
Không phải là tôi mà là ai nhỉ
Không biết được
Không biết được
Bài hát nghe đầu tiên vọng lại từ phía xa kia
Không biết đó phải chăng là bài hát của kiếp sau
Toàn thân tôi bừng dậy

Xin đừng đi
Xin đừng đi thêm nữa
Tôi thầm nhẹ nhắc mình thôi đừng đi thêm nữa

Thế mà rồi
Tôi lại tự lôi cuốn chính mình
Yêu sự tưởng tượng hãy còn chúc phúc
Đi vào sâu hơn


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)