15.00
Thể thơ: Lục bát
Thời kỳ: Trung đại

Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:43

Ai hay sự bởi vì đâu,
Quan Đề đốc ấy, họ Khâu gọi là.
Hiếm hoi mới được mộng xà,
Vân Tiên một gái mặt hoa khuynh thành.
Cũng trong họ Mạc chung quanh,
1630. Vốn là cậu ruột Mai sinh đấy mà!
Từ khi khởi nạn Mai gia,
Phu nhân sang đó nương nhờ bấy lâu.
Cách đêm vừa sáng hôm sau,
Buông rèm hỏi lũ họ Châu xem tình.
Ngư bà đâu dám giấu quanh,
Mới đem sự tích Xuân sinh kể bày.
Sốt lòng ông mới dạy ngay,
Hãy đem tên rể vào đây hỏi tường.
Xuân sinh thấy sự rõ ràng,
1640. Bấy giờ chàng kể nỗi chàng đầu đuôi:
Từ khi gặp gỡ họ Mai,
Khi toan xe chỉ, khi đòi xuất quan.
Khi lánh nạn, lúc nghe oan,
Cùng Mai sinh, nỗi hợp tan mấy lần.
Chàng vừa kể hết xa gần,
Mai phu nhân bỗng khóc lăn dưới thềm,
Cầm tay chàng mới nhìn xem một giờ.
Dạy rằng: “Gang tấc nên xa,
1650. Thế mà già vẫn còn ngờ rằng ai!”
Khâu công rằng: “Hãy khoan thai,
“Dám xin mời cả vào ngồi nhà trong.
“Thay quần đổi áo yên xong,
“Rồi ta sẽ kể sự lòng với nhau.”
Ngư bà chưa rõ gót đầu,
Thôi bâng khuâng nghĩ, lại chầu hầu trông:
“Uỷ, sao nhà kiện, cửa công,
“Ra tình nhìn nhận, ra lòng yêu thân?
“Thư phòng rót chén tẩy trần.
1660. Một ông với một chàng Xuân bàn hoàn,
Kể lòng mấy chuyện hợp tan,
Nhà trong cũng mở một bàn tiệc hoa.
Ngôi trên dường tuổi Ngư bà.
Hai phu nhân với tiểu thư hai người.
Nhìn lâu ngợp mắt làng chài,
Mâm vàng chồng chất, chén mồi đầy vơi.
Hải vị tốt, yến sào tươi,
Khác màu nấu chuội, khác mùi hơ qua.
Vả trong bồi tiếp việc hoa,
1670. Hai nàng tiên nữ, hai bà phu nhân.
Mừng thầm con đã yên thân,
Gẫm lời thầy số mười phần chẳng sai.
Khâu công xong tiệc rượu ngoài,
Mai phu nhân mới rỉ tai vài lời:
“Nghĩ rằng cậu mợ hiếm hoi,
“Điềm hùngchưa ứng, chúc trai muộn màng.
“Nay xem công tử họ Trần,
“Khôi ngô vẻ mặt, đai cân dấu nhà.
“Tòng quyền cho nghĩ nương nhờ,
1680. Minh linh rồi sẽ đổi ra đông sàng.
Bàn rồi bèn giục giã chàng,
Thung dung trước mặt, gia nương khấu đầu.
Vâng lời theo họ là Khâu,
Tên là Khôi, để từ sau gọi thường.
Còn ngư bà với Ngọc nương,
Cũng cho nhìn nhận trong đường thân hơi.
Ngư bà xin tới bến ngoài,
Tìm người phường bạn, giã lời với nhau,
Ông truyền sắp kiệu theo hầu,
1690. Rập rình gươm trước, ngựa sau ra tuồng.
Ngồi trong ghé ngửa nom ngang,
Phút đâu kiệu đã tới phường bến xưa.
Vội vàng bước xuống thuyền nhà,
Kẻ quen người thuộc còn ngờ rằng ai.
Giờ lâu nhìn rõ mặt người,
Nọ người khoác nách, nọ người vỗ tay.
Hỏi săn hỏi đón đã đầy,
Kiệu làm sao đấy? kiệu này của ai?
Bà rằng: “Kiện cáo gì tôi,
1700. “Này này! anh nó vào ngồi với quan!
“Từ rày phường bạn đừng nhờn,
“Đủ trăm văn lý, dư muôn thế trần!
Giang Khôi rày hẳn biết thân.
“Hôm xưa thầy tớ một sân chịu đòn.
“Kẻo còn bắt những gầu non,
“Kẻo còn hống hách, kẻo còn doạ hơi.”
Cùng nhau từ giả mấy lời,
Lại ngồi lên kiệu, kíp dời về dinh.