Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:08
410. Biết sao khuây khoả cho qua cơn sầu.
Trong nhà sẵn có đứa thương đầu,
Quyền nghi một chút dễ hầu ai hay
Nào ngờ gió thổi mây bay
Hạt kia gieo xuống đợi ngày mà sinh
415. Ba trăng coi đã khác hình
Bữa cơm thì biếng, mùi chanh thì thèm.
Song thân ngờ, mới hỏi xem:
“Sao con lại mọc ra điềm chẳng hay?
Thế mà ai hỏi bấy nay,
420. Đôi bên tay áo chẳng day bên nào
Lỡ ra rồi biết làm sao,
Chớ con trả mận gieo đào với ai?
Dễ mà ăn cáy bưng tai,
Dăng dăng nghe chuyện bên ngoài hổ ngươi.”
425. Nàng rằng: “Đâu khéo những lời,
Ngọc lành ai có dại đời thế đâu?
Cành hoa vẫn giữ còn màu,
Con oanh dẫu hót cho sầu, trối thây.
Ví dù tính nước lòng mây.
430. Nhà ma nào chịu đến rày chửa đi.
Năm xung tháng hạn phải khi,
Hoá ra thế ấy hỏi chi tức mình?”
Dứt lời nghe mõ nguyệt bình,
Rằng đòi con gái ngoại tình ra tra.
435. Phú ông thấy sự xấu xa,
Trở vào tắc lưỡi, trở ra vật mình.
Rằng: “Con sinh sự, sự sinh,
Há rằng vạ ở trời xanh gieo vào,
Một là động địa làm sao,
440. Nước phương mộc dục chảy vào chẳng sai,
Hai là lầm thuốc dông dài,
Cái dâm dương hoắc thì ai cũng vừa,
Ba là phải đứa trao bùa,
Miếng trầu hoan hỷ nó cho bao giờ.
445. Vô tình nào có ai ngờ,
Thế mà ăn nói ỡm ờ như không.
Khôn mà thưa gửi cho xong,
Chẳng thì bè chuối trôi sông chẳng hoà.”