Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:04
155. Cô công rằng: “Bảo cho hay,
Trộm hương, cắp phấn cũng đầy chan chan.
Mấy người một ngựa một an,
Nay Trương, mai Lý thế gian hiếm gì?
Ấy may mà tỉnh ngay đi,
160. Đỉnh đình đinh nữa có khi còn đời.
Sự này chớ lấy làm chơi”,
Sai người tức khắc đến mời Mãng Ông.
Trách rằng: “Sự mới lạ lùng,
Sinh con ai dễ sinh lòng ấy đâu?
165. Sắt cầm bỗng dở dang nhau,
Say đâu với đứa trong dâu hẹn hò.
Sông kia còn có kẻ dò,
Lòng người ai dễ mà đo cho cùng.
Sự này mười mắt đều trông,
170. Thôi đừng tra hỏi, gạn gùng nữa chi.
Nghe anh nào có bụng gì,
Đem lòng dạy dỗ sau thì mặc anh.”
Lặng nghe kể hết sự tình,
Ngậm ngùi nghĩ đến con mình mà thương.
175. Nỗi kia, đoạn nọ ngổn ngang,
Tủi thân khôn đậu hai hàng mưa sa.
Thưa rằng: “Trong nghĩa thông gia,
Ơn lòng chiếu cố thực là hậu thay.
Hiếm hoi mới một chút này,
180. Được nương cửa ấy, đã may bội phần,
Nguyền xưa mong vẹn Tấn Tần,
Hai non ngoảnh lại cho gần cả hai,
Nào ngờ trẻ mỏ nghe ai,
Thả chông đường nghĩa, rắc gai lối tình.
185. Phù dung nỡ để lìa cành,
Giếng thơi nỡ để rơi mình từ đây.
Nước trong bát, đã rời tay,
Có còn bốc lại cho đầy được chăng?
Mưa tan mây cuốn nửa chừng,
190. Rộng dung dạy thế, xin vâng lĩnh về.
Lờn bơn chịu ép một bề,
Quản làm sao được kẻ chê người cười.”
Gọi con đến trước lạy người,
Lạy lương nhân đã, sẽ rời chân ra.