Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:41
Thương thay còn một Xuân sinh,
Liền đêm hôm ấy lánh mình xa xa.
Sáng ngày thức dậy nhớ ra,
1400. Sơn đông quen một người là Thái Câu.
Xưa từng lỵ phủ Nhiêu châu,
Cách quan nghe mấy năm sau ở nhà.
Hỏi thăm tìm đến hỏi qua,
Cửa ngoài đã thấy có tờ biên phong.
Cũng vì Lư Kỷ, Hoàng Tung,
Chứng cho một án giao thông giặc ngoài.
Xuân sinh thấy sự kíp dời,
Một mình mặt đất, chân trời bơ vơ.
Than rằng thung cỗi huyên già,
1410. Thiên lao biết có bao giờ biện oan.
Người tuổi tác, khách cô đan
Để ai tan nghé, rẽ đàn vì ai?
Xót ai thui thủi phương trời,
Hồng nhan khi đã ra người cửu nguyên.
Hiếu tình đeo nặng hai bên,
Dặn dò những chắc chu tuyền có ta,
“Mai kha ơi, hỡi Mai kha,
“Rời nhau một bước nên xa mấy trùng.
Một đêm sương tuyết lạnh lùng
1420. “Khỏi chăng? hay đã mắc vòng trần ai?
“Thương thay trung nghĩa mấy người,
“Kẻ thì oan thác người nơi ngục hình.
“Trách vua Đường, ở bất minh,
“Dung bên gian đảng mà khinh hiền tài.”
Bên lòng trăm mối bời bời,
Trông ra một nước một trời mênh mông.