Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 11/03/2007 10:49
Giã nhau mười dặm tràng đình.
Trông theo đã khuất mây xanh mấy trùng.
Nước non đưa đón người trung,
Suối tuôn giòng chảy, núi chồng lớp cao.
Nhởn nhơ cỏ đón hoa chào,
Hang men móc vượn, cây xào xạc chim.
Tấc gang kinh quốc chờ xem,
Đường ngày giục kiệu, điếm đêm đổ cờ.
Kià chài sớm, nọ cày trưa,
220. Gió gần giọng địch (mục), mây xa tiếng tiều.
Quê người phong cảnh đìu hiu.
Trăng thanh gió mát dường chiều chuông ai!
Những màng giong ruổi dặm dài,
Trông ra bỗng thấy bốn người xa xa.
Hỏi ra mới biết rằng là:
Trong kinh, Lại bộ sai nha đón mình.
Hoàng hôn gác bóng chênh chênh,
Truyền tìm quán khách bộ hành nghỉ ngơi.
Bốn người tức khắc vâng lời,
230. Trước đi tìm chốn thảnh thơi đón mời.
Tuy rằng quán khách hẹp hòi,
Chốn nằm cũng tĩnh, chốn ngồi cũng thanh.
Thung dung hỏi chuyện trong Kinh:
Lư, Hoàng lũ ấy tung hoành ra sao?”
Thưa rằng: “Chức trọng quyền cao,
“Triều quan quá nửa ra vào làm tôi.
“Ai ai khoá miệng bịt hơi,
“Ngang vua phú qúi, nghiêng trời uy linh.
“Đại gia rày ở quan Kinh,
240. “Theo đòi nhiều ít, thế tình là xong.”
Mai công nổi giận đùng đùng,
Rằng: “Phen này quyết chẳng dung loài hồ.
Vào đây ta sẽ hay cho,
“Đừng Tung, đừng Kỷ, hết Lư, hết Hoàng!
“Mặt nào bắt chước thế thường,
“Thiết tha ban tối, khoe khoang giữa ngày.”
Gan càng tức, ruột càng đầy,
Truyền thôi cuộc rượu, vào ngay trong bình.
Sáng mai thức dậy trông quanh,
250. Treo trên thấy có bực tranh Di, Tề.
Như khêu tấm dạ trung nghì,
Dạy đem nghiên bút thơ đề mấy câu.
Than rằng: “Thanh ứng khí cầu.
“Người kim cổ, bụng trước sau một đường.”