Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:42
Ngư bà nghe bấy nhiêu lời,
Nhủ rằng: “Thôi cũng có trời chẳng không!
“Năm xưa vớt được giữa dòng,
“Một hòm âm ấp những vòng với thoa.
“Khen thầy nó dặn lão bà,
“Để cho con gái tên là Ngọc Thư.
“Gặp ông thầy số năm xưa,
“Đoán cung mệnh cháu khen bà phu nhân.
“Gạo công, đòi đủ trăm cân,
1470. “Khen đi, khen lại phu nhân khác thường,
“Bây giờ may vớt được chường.
“Mà xem tướng mạo đường đường dáng quan.
“Hẳn rằng thiên địa tuần hoàn,
“Mà cho chàng lại trôi ngang vào chài.
“Nên nay lại vớt được người,
“Hai phen vớt được một đôi rõ ràng.
“Thôi đừng quản thiệt tham hơn,
“Băn khoăn kén cá, phàn nàn chọn canh.
“Ngọc Thư cho két duyên lành,
1480. “Hoạ là phu quí phụ vinh kịp ngày.
“Được như số đoán là may,
“Vong hồn cũng thoả đến thầy nó xưa.”
Xuân sinh nghĩ đã chót nhờ,
Vả xem phong dạng Ngọc Thư ra tuồng.
Thưa rằng: “Chút phận tha hương,
“Đã thương yêu đến, dám ruồng rẫy ru!
“Xin vâng, nhưng hãy xin chờ,
“Bảng vàng rồi sẽ đuốc hoa cũng vừa.”
Bà mừng, kíp gọi Ngọc Thư,
1490. Một lời đã định phải ra chào mời.
Thẹn thùng lững thững chân dời,
Nàng e còn đứng, chàng coi đã tường.
Quả nhiên nhan sắc dị thường,
Mai hình tú bộkhác thường ngư gia.
Khi vui nảy phút hứng thừa,
Khen thầm trong bụng nên thơ một bài.
Thấy chàng, nàng cũng mừng vui,
Dáng người thanh thú, vẻ người văn chương.
Chắc rằng có phận giàu sang,
1500. Hứng lòng cũng ngụ luật Đường bốn câu.
Dần dà quen thuộc bấy lâu,
Mới hay nương tử họ Châu ấy là.
Nực cười thay! thú ngư gia,
Sớm qua Tầm thuỷ, tối về Hàn san.
Ca chèo, nhịp nhặt, nhịp khoan,
Trăng lòn sau lái, gió đàn trước song.
Bốn mùa mặt nước sinh nhai,
Lưỡi câu, sợi chỉ, tay chài mặt sông.
Mặc ai danh lợi trong vòng,
Xiêm vằn vặn lưới, đai long lỏng thừng,
Thoi đưa nấn ná ba đông,
1510. Trải phần đông quí, sang chừng xuân qua.
Tết trung náo nức gần xa,
Neo thuyền giặt lưới, giăng bè dựng nêu.
Ngư bà mới bảo Ngọc Kiều,
Mượn điềm bói cá thay gieo tú cầu:
“Lưới này như được cá đầu,
“Duyên con thì định xuân sau kén ngày.
“Ví bằng ba lưới không tay,
“Thành thân thong thả sau này sẽ hay.”
Bàn rồi chia việc làm ngay,
1520. Kẻ buông tay lưới, người gay cột chèo.
Cầm sào chàng cũng đẩy theo,
Ngọc Thư đỡ lấy có chiều lần khân.
Lạ gì đôi lứa vừa xuân,
Ai hay rơm bén, lửa gần với nhau?
Ngư bà liếc thấy vừa hai,
Nghĩ thầm chuyện ấy có người, có ta!
Người yểu điệu, kẻ tài hoa,
Khi vào sát áo, khi ra chạm quần.
Nghe nặng lưới, kẻo lên dần,
1530. Lý ngư đâu đấy trần trần một đôi.
Sinh rằng: “Ăn những ngồi rồi,
Này xin đem bán chợ chơi một lần”
Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà cho trải với thế nhân đủ điều.