Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:44
Phòng riêng ngày tháng lân la,
Khi buồn mới giở chiếc thoa ra nhìn.
Càng đau đớn nỗi Hạnh Nguyên,
Nhớ câu thơ biệt ở trên trùng đài.
Sẵn nghiên bút, vẽ ra chơi,
1750. Vừa buông tay viết, chẳng rời miệng ngâm.
Càng như khêu mối khổ tâm,
Giấy loè nét tủi, nghiên dầm giọt thương.
Hay đâu đầy tớ Vân nương,
Liễu hoàn một ả Xuân Hương tinh đời.
Thói thường dòm liếc thư trai,
Gặp chàng vào lúc nhớ người, xem thoa.
Trở về tấp tểnh, tấp ta,
Thày lay mách ả Vân ta mấy lời:
Rằng: “Tướng công ở nhà ngoài,
1760. “Thình lình lắm lúc, tôi coi cũng kỳ,
“Tay cầm chẳng biết việc gì,
“Mắt thì nhìn kỹ, mặt thì buồn tênh.
“Kỳ này ra khổ thất tình,
“Kém nhan sắc trước, khác hình thù xưa.
“Tôi lừa khi vắng lẻn ra,
“Chỗ ngồi bắt được cái thoa lạ đời”
Vân Anh xem của nghe lời,
Gẫm tay này hẳn có người tình chung.
Thoa này ai dễ cho không.
1770. Dễ hầu biết mặt tin lòng được ai?
Mục Vinh phải buổi ra ngoài,
Về xem hòm sách tơi bời giở tung.
Thấy khác dấu, đã chột lòng,
Xem cành thoa ấy lại không thấy rồi.
Khóc than vật vã một hồi,
Trách mình lơ đễnh, giận người tham lam.
Nghĩ rằng kẻ bắc người nam,
Chắc còn thoa ấy, để làm duyên sau.
Gẫm duyên mỏng mảnh vì đâu,
1780. Tỉ ti vật mọn cũng hầu tìm đi.
Bệnh đâu dắt đến tức thì,
Cơm hoa biếng nhắp, giấc hoè kém yên.
Chiêm bao mê mẩn liền liền,
Trùng đài trước mặt, Hạnh Nguyên bên mình.
Phu nhân những hậu vì tình,
Mời thầy thuốc, cắt đồng sinh giữ gìn.