Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:41
Chàng bèn cất mặt trông lên,
Thấy trong khoang giữa, ngồi nền một ông.
Mấy lời sang sảng tiếng đồng:
“Tên kia sao dám cả lòng mưu gian?”
Sinh rằng: “Đâu dám to gan,
“Đèn trời xin thấu nỗi oan cho người.
“Tôi cùng người bạn anh tôi,
1330. “Tìm người thân thích lạc loài đến đây.
“Nào ngờ gặp sự chẳng may,
“Dám xin xét tấm lòng ngay được nhờ.”
Ông xem ra dáng con nhà,
Truyền đem nghiên bút thử và câu chơi.
Chàng vâng lĩnh bút đề bài,
Viết xong Chế nghệ một bài nộp đi.
Ông rằng: “Nhục nhỡn nan tri,
“Thứ cho thì chớ, dù chê dám nài.
“Bước lên xin hãy tạm ngồi,
1340. “Áo đưa một cặp, ngắn dài quản chi.
“Họ tên sao đấy? Ở quê xa gần?”
Dằn lòng, sinh những ngại ngần,
Giả danh rồi sẽ nghe dần về sau.
Thưa rằng: “Xin kể gót đầu,
“Tên Vinh họ Mục, Thường châu là nhà.”
Ông rằng: “Quê đấy chẳng xa,
“Có quen Mai thị cùng là ai không?
Sinh rằng: “Cùng ở môt vùng,
1350. “Bạn bè cũng biết có công tử chàng.
“Từ khi gặp biến phi thường,
“Chẳng hay đâu đấy tìm phương lánh mình.
“Tôi nay vâng đẹp duyên bình,,
“Xin tường quí tính, đại danh, được nhờ.”
Ông rằng: “Cũng chẳng đâu xa,
“Ở Giang nam tỉnh, tên là Lạc Thiên.
“Cách quan về việc bình Phiên,,
“Rày vâng khai phục, ra miền Ngọc kinh.”
Đêm khuya trống đã sang canh,
1360. Truyền đem gối đệm, nghỉ mình khoang trong.
Mấy tuần thuận bến xuôi giòng,
Mui bồng trăng tối, buồm dòng gió trưa.
Quan lão luyện, khách tài hoa,
Cuộc cờ trên lái, đường tơ dưới lèo.
Mây buổi sớm, nước ban chiều,
Thơ ngâm ngoài mạn, rượu kèo trong khoang.
Kinh thành mong mỏi tấc gang,
Chìu lòng nước cũng bằng dường như tên.