Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:47
Sinh nghe mấy tiếng dỗ dành,
Đùng đùng nổi giận, bất bình khêu gan.
Mắng rằng: “Một lũ quyền gian,
“Nhơ mình chưa chán, lại toan hại người
“Mình đà là phận con nuôi,
“Nửa con hòng lại dắt ai vào cùng.
“Ta đây một tấm lòng trung,
2080. “Quyết đem giãi trước mặt rồng có phen.
“Thề không dung kẻ lộng quyền,
“Vì dân trừ hại mới nên anh tài.
“Khéo tay mối lái cũng đòi,
“Vo ve tiếng Trịnh nhàm tai phượng hoàng.”
Nói rồi lên kiệu vội vàng,
Trở về vừa đến nửa đường nghĩ ra:
“Ăn năn chút chửa xem cơ,
“Thôi thôi nóng giận đến ta là cùng.
“Lánh đi, nếu chẳng quyết lòng,
2090. “Chân loan chưa dễ lọt vòng lưới gian.”
Bàn riêng hai lẽ vừa an,
Thoắt đà đổi áo thay quan lánh mình.
Chuyện chàng đồn dậy kinh thành,
Gần xa ai cũng biết tình từ hôn.
Lư công nổi giận ồn ồn,
Kíp sai binh mã đổ dồn tìm quanh.
Cách xa mười dặm ngoài thành,
Thấy chàng thoắt đã giao binh điệu về.
Kể khoan, kể nhặt mọi bề,
2100. Rằng khinh phép nước, rằng chê lộc trời.
Truyền đem giam cấm một nơi,
Luận xong tội ấy, ngày mai tiến trình.