Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 11/03/2007 10:54
Những mong bóng Phật nương thân.
Hay đâu bỗng chốc lương nhân giắt vào.
Nỗi sư nào biết đâu nào,
620. Chẳng là tên gọi Nhật Cao họ Trần.
Thám hoa võ cử xuất thân,
Ba nơi toạ trấn mấy lần đổng binh.
Thờ ơ áng lợi quyền danh,
Vui lòng tuyền thạch gửi mình thuyền am.
Trần Đông Sơ ấy là em,
Một ngày thong thả mới tìm sang chơi.
Anh em kể lể lôi thôi,
Có khi nhắc chuyện họ Mai khóc thầm.
Mai sinh riêng dạ nghĩ ngầm,
630. Xem trò chuyện ấy, biết tâm tích rồi.
Hai ông tìm hứng mua vui,
Giắt tay, sánh bước, chân dời vườn sau,
Xem hoa vừa ý, gật đầu,
Trình anh, mới kể mấy câu nằn nì:
“Mười năm theo việc vương kỳ,
Sân Đào mấy lớp, Đông ly bỏ rèm.
“Gốc cằn, cỗi rậm, khó xem,
“Cỏ cây ví với am thuyền kém xa.
“Tiểu đây kể khéo có thừa,
640. Nhà em bên ấy tạm nhờ một tay.”
Sư rằng: “Anh cũng là may,
“Ngày xưa được chú tiểu này bỗng không
“Họ Vương tên gọi Hỉ Đồng,
“Bút nghiên tay giỏi, nghi dung con nhà.
“Việc quen sửa cảnh, vun hoa,
“Cho về bên ấy nương nhờ cũng hay!”
Mai sinh bèn lạy tạ thầy,
Theo về Trần phủmột giây đến nhà.
Trần công cười nói lôi la;
650. Đòi công tử với cùng là phu nhân.
Tiểu thư cũng gọi đến gần,
Rằng: “Hôm nay buổi dời chân tham thuyền.
“Xin về được gã thiếu niên.
“Cảnh hoa việc biết, bút nghiên nghề nòi.”
Những xem phong dạng con người,
Một nhà ai cũng một lời khen lao.