Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:47
Trường quan nghe tỏ phong thanh,
Hòng làm sớ tấu giãi tình Khâu Khôi.
Lòng người vốn sẵn lẽ trời,
Mới hay trọng đạo ai ai cũng lòng.
Bấy giờ hội thí vừa xong,
Bốn phương sĩ tử còn đông Kinh thành.
Bực mình hai chữ công danh,
2110. Về nhà thẹn mặt, xuất hành ngại chân.
Tam khôi mừng những đắc nhân,
Nghe tin nhủ bảo xa gần thiếu ai?
Họp hành bàn bạc mấy lời,
Giận ai ép uổng, thương người oan khiên.
Việc này nhẫn nhục sao yên,
Bè gian rồi nữa lộng quyền đến đâu?
Lấn cành tầm gửi chẳng lâu,
Người kia trước, chúng ta sau cũng vừa.
Thôi thì ta lại vì ta,
2120. Nhẹ mình nặng nghĩa mới là trượng phu.
Kẻ rằng xin chớ hồ đồ,
Đón đường ta sẽ sửa cho một hồi.
Làm cho gian đảng đi đời,
Hãy khoan văn bút, thử chơi vũ bài.
Ở đâu bỗng có một người,
Thưa rằng: “Chuyện ấy xin người chớ nghi.
“Phỏng mà có đến lẽ gì,
“Đầu đoàn chuyện ấy, em thì xin đương.
“Vả em chút phận lỡ làng,
2130. “Tên thi vừa hỏng, tư lương cạn rồi.
“Về nhà thân thích không ai,
“Xin liều thân ấy, cứu người khôi khoa.”
Được lời như mở lòng ra,
Kéo nhau một lũ vào toà Phùng công.
Lạy rồi thưa hết thỉ chung,
Ông vừa thảo sớ để hòng vào tâu.
Khen rằng: “Sao khéo bảo nhau,
“Việc là việc nghĩa, lẽ đâu bảo đừng.
“Chỉn e tai vách mạch dừng,
2140. “Làm cho kín mít như bưng mới là.”
Vâng lời ai nấy trở ra,
Hẹn nhau chừng nửa canh ba đón đường.