Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:11
Lần lần tính đốt ngón tay,
Thị Mầu đã đủ đến ngày sinh trai.
Phú ông chi khéo nỡ hoài,
590. Con ai thì phó trả ai giữ giàng.
Lòng này dở dở, dang dang,
Lọt lòng hôi hổi chẳng thương được nào?
Trên tay nâng giọt máu đào,
Hầu đi lại đứng, toan vào lại ra.
595. Ngỡ chơi đâu biết thế mà,
Cắn răng đem vứt ruột rà cho ai.
Cắm đầu ra nẽo thiền trai,
Ôm con len lén đứng ngoài mái hiên,
Tiểu đương tụng niệm khấn nguyền.
600. Bỗng nghe tiếng trẻ khóc lên giật mình.
Ngoảnh đi thì dạ chẳng đành,
Nhận ra thì hoá ra mình chẳng ngay.
Gớm thay mặt dạn mày dày,
Chân chân đem trả con đây mà về,
605. Cơ thiền kể cũng khắt khe,
Khéo xui ra đứa làm rê riếu minh.