Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 10/03/2007 10:55
Thu đông trải mấy gió trăng,
Bông đào chợt đã báo chừng nửa xuân.
Một vườn cảnh vật tiên tân,
Mõ xa cành biếc, kệ gần lưỡi oanh!
Trần công nhân buổi dạo quanh,
700. Đầy vườn thấy nở chật cành hoa mai.
Tính ngày mai, tối mười hai,
Truyền làm tiệc rượu đặt nơi hoa đình.
Vào trong khi bất thình lình.
Phu nhân xem thấy ra tình không vui.
Rằng: “Vườn ta cảnh ưa người,
“Sắc ông sao bỗng kém tươi, thêm sầu?”
Ông rằng: “Chẳng đánh mà đau,
“Ngày mai sực nhớ giỗ đầu Mai huynh.
“Nghĩa bằng hữu, bậc trung trinh,
710. “Thấy hoa mai, bỗng động tình xót ai.”
Sáng ngày mượn tiếng thưởng mai,
Đem lòng thành kính, viếng người tinh anh:
“Có thiêng chăng nhẽ Mai huynh!
“Chớ nề u hiển, thấu tình anh em.
“Bây giờ kẻ khuất đã cam,
“Kẻ còn giong ruổi cho tìm thấy tôi.”
“Trông hoa lại nhớ mấy lời:
“Họ Mai còn chút lạc loài nên thương.
“Phỏng ngày sau có ra tuồng,
720. “Thì hoa mai nở bội thường hơn xưa.”
Hoá nhi khen khéo thờ ơ,
Bởi đâu một trận gió mưa đêm trường.
Sáng mai trông lọt bốn tường,
Cành hoa dưới đất, mùi hương trên trời.
Trần công thấy chẳng nên lời.
Thương tình bạn, giận sự đời, ngổn ngang.
Gác ngoài phú quí một tràng,
Mũ ni, tràng hạt, quyết đàng xuất gia.
Phu nhân, công tử vào thưa:
730. “Xưa nay mưa gió rụng hoa là thường.
“Làm chi nhọc bụng lo lường,
“Tuổi già, nhà vắng, thêm đường dở dang.
Ông rằng: “Thôi chớ bàn ngang.
“Một lời nói, dẫu nghìn vàng đổi sao!