Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:11
Vâng lời ra ở thuyền môn,
Trong toà phương trượng dám còn vào ra.
Nương mình bên khóm cúc hoa,
Một hai chồi trúc, năm ba cụm tùng,
565. Gương bạch nguyệt quạt thanh phong.
Cười cùng thiếu nữ bạn cùng thuyền quyên.
Lấy gì làm thú giải phiền,
Quyển kinh trăm lá, ngọn đèn một hoa.
Bạch vân kìa nẻo xa xa,
570. Song thân ta đấy là nhà phải không?
Bể, non chưa chút đền công,
Bấy lâu nay những nặng lòng vì con.
Ngỡ đà qua nạn Cự môn,
Ai hay Thái tuế hãy còn theo đây,
575. Tiền sinh nghiệp chướng còn đầy,
Cho nên trời mới đem đày nhân gian,
Mắt phàm khôn tỏ ngay gian,
Hai phen đem buộc tiếng oan tày trời.
Châu kinh tụng mấy muôn lời,
580. Tai ương hay cũng rụng rời như tro.
Sá thù chi đứa dâm ô,
Nước tuỳ duyên rửa đi cho kẻo mà!
Chữ răn: Nhẫn nhục nhiệm hoà,
Nhẫn điều khó nhẫn mới là chân tu.
585. Lọc vàng nào quản công phu,
Mắt ngừng trên vách, mấy thu đã chầy,