Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 10/03/2007 11:01
Một nhà sào gậy xúm quanh,
Hạnh Nguyên mới bạch thực tình trước sau.
Thấy người phong điệu cửa hầu,
Dạy cho vào đến trước lầu hỏi han.
Hạnh Nguyên mới hỏi nguồn cơn:
Nỗi nhà tách bạch, nỗi oan rạch ròi
Hoà Phiên khi đến nước ngoài,
1280. Miếu thần ứng mộng, nhạn nhai gieo mình.
Phép thiêng cải tử hoàn sinh,
Ở hiền may gặp lại lành đến đây.
Phu nhân rằng: “Ấy mới hay,
“Thế gian cũng có sự này lạ ghê.
“Thần còn cứu kẻ nhân nghì,
“Dễ hầu người chẳng liệu bề xót nhau?
“Ở đây chẳng ngại chi đâu,
“Cho làm nghĩa nữ bạn hầu tiểu thư.
“Rồi sau nhắn bảo mẹ cha,
1290. “Trời cho khi dễ, hoạ là gặp nhau.”
Hạnh Nguyên vâng mệnh trước sau,
Sụp ngồi nàng mới gật đầu mấy phen.
Vân Anh từ được bạn hiền,
Yêu bên chữ sắc, trọng nhau chữ tài.
Hai người như thể một người,
Ngang tay tú các sánh vai lan phòng.
Dệt thêu, học lẫn nữ công,
Lúc chia hoa ướp, khi chung phấn giồi.
Hạnh Nguyên khi đứng khi ngồi,
1300. Khóc thầm trong vắng, gượng cười ngoài sân.