Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nữ tú tài
Đăng bởi Vanachi vào 25/10/2005 02:45
Tử Trung từ tạ bản trường,
Theo hề hồi tỉnh lưỡng đường xuân huyên.
Soạn Chi thấy chữ đề tên,
Rằng: “Tay này hẳn quả nhiên đại tài!
“Song hiềm một nỗi sự người,
“Phi Nga chưa rõ gái, trai nhường nào?”
Một mình nghĩ ngợi thấp cao,
Tuấn Khanh thoắt đã trở vào cải trang.
Lại y nam tử đường đường,
Xăm xăm bước tới học đường mà lo.
Thấy Soạn Chi mặt ngẩn ngơ,
Cầm tên mà ngắm câu thơ chữ đề.
Tuấn Khanh mới hỏi: “Rằng thì,
“Tên này bắt được chữ gì mà coi?”
Soạn Chi rằng: “Lúc vừa rồi,
“Thấy tên bắn tước có đôi thơ đề.
“Đã hay rằng của dị kỳ,
“Phi Nga tự ký thực thì nữ nhân.
“Song còn nghĩ ngợi phân vân,
“Đàn bà chưa dễ mấy thân lành nghề!”
Tuấn Khanh rằng: “Dám giấu gì,
“Phi Nga tên ấy thực thì chị tôi.
“Phải khi dạo cảnh hiên mai,
“Bắn con chim tước bay rơi bên này.
“Sự tình trình để anh hay,
“Thực tay thiếu nữ, cũng tay anh hùng!”
Soạn Chi rằng: “Mới lạ lùng!
“Nữ nhân tài kể đầu dòng thủ khoa.
“Hỏi thăm chị ả Phi Nga,
“Xuân xanh độ mấy? Mặt hoa nhường nào?
“Đã tìm nơi sánh anh hào?
“Hay còn cung cấm, lầu cao đợi thì?”
Tuấn Khanh rằng hỏi làm gì?
“Tôi thì mười tám, chị thì đôi mươi!
“Hình dung thể dáng con người,
“Chị tôi thì cũng như tôi khác nào!
“Ngọc lành còn đợi giá cao,
“Hôn nhân chưa định nơi nào kết nghi.
“Phép nhà chẳng dám phi vi,
“Nhìn làm chi, hỏi làm chi, hỡi chàng?”
Soạn Chi nghe nói tỏ tường,
Khác nào Lưu, Nguyễn gặp nàng tiên nhân.
Rằng: “Em muốn kết Châu, Trần,
“Cậy anh gánh vác, đỡ đần cho nên.
“May mà hương lửa bén duyên,
“Cũng vì mấy chữ trúc tiên thơ đề.”
Tuấn Khanh rằng chẳng nệ gì,
“Vâng lời, em sẽ thử về hỏi xem,
“Liệu lời mà nói cho êm,
“May ra chị lại nghe em chờ thì.
“Dù mà nên chữ vu qui,
“Thời anh phải lấy vật gì đưa sang.”
Soạn Chi mở tráp lấy vàng,
Đưa ngay một chiếc ngọc trang báu kỳ.
Lại đề tiểu luật một thi,
Rằng: “Đưa vi vật làm ghi tấm lòng.
“Phiền anh đưa đến tướng công,
“Xin cho chị Ả lầu trong xem tường.
Gọi là ghi tấm lòng vương,
“Hễ xem thấy của thời thương đến người,”
Tuấn Khanh xem của chịu lời,
Tạ từ thôi mới tái hồi bản gia.