Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Khương Thế Hưng
Đăng bởi ĐD vào 11/12/2024 12:24
lúc đang ốm nằm tại Viện Quân y 108 (6/1997)
Vắng mày tiếng bíp bíp vẫn ồn ã
Không trung đầy lo toan cập nhật
Thiếu mày bàn tay nào chạm khẽ khàng
những trái tim cổ tích cô đơn.
Này thiên hạ vẫn đồng đồng kéo nhau
về phía trước
Lũ chúng ta lên ngược mấy ga tàu
may kịp đến tương lai.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tưởng nhớ Hưng
Hắn và tôi
Sinh cùng quê
Học cùng lớp
Nhập ngũ cùng ngày
Đầu trần chân đất.
Ngày đi
Tôi cởi áo len, đổi hai đôi dép
Tôi một đôi
Hắn một đôi.
Hắn bán bút máy, kéo vào quán mì
Hắn một bát
Tôi một bát.
Rồi theo trận mạc
Cạn hai đời người
Đạn bom xưa hai thằng cùng chịu
Bạo bệnh giờ đành một hắn đi.
Một bát mì
Một nén hương
Một tôi đau điếng.
Chợt thấy đôi dép nằm cạnh quan tài
Ôm mặt... nấc không thành tiếng!