Then a ploughman said, Speak to us of Work.
And he answered, saying:
You work that you may keep pace with the earth and the soul of the earth.
For to be idle is to become a stranger unto the seasons, and to step out of life’s procession, that marches in majesty and proud submission towards the infinite.
When you work you are a flute through whose heart the whispering of the hours turns to music.
Which of you would be a reed, dumb and silent, when all else sings together in unison?
Always you have been told that work is a curse and labour a misfortune.
But I say to you that when you work you fulfil a part of earth’s furthest dream, assigned to you when that dream was born,
And in keeping yourself with labour you are in truth loving life,
And to love life through labour is to be intimate with life’s inmost secret.
But if you in your pain call birth an affliction and the support of the flesh a curse written upon your brow, then I answer that naught but the sweat of your brow shall wash away that which is written.
You have been told also that life is darkness, and in your weariness you echo what was said by the weary.
And I say that life is indeed darkness ‘save when there is urge,
And all urge is blind save when there is knowledge,
And all knowledge is vain save when there is work,
And all work is empty save when there is love;
And when you work with love you bind yourself to yourself, and to one another, and to God.
And what is it to work with love?
It is to weave the cloth with threads drawn from your heart, even as if your beloved were to wear that cloth.
It is to build a house with affection, even as if your beloved were to dwell in that house.
It is to sow seeds with tenderness and reap the harvest with joy, even as if your beloved were to eat the fruit.
It is to charge all things you fashion with a breath of your own spirit,
And to know that all the blessed dead are standing about you and watching.
Often have I heard you say, as if speaking in sleep, “He who works in marble, and finds the shape of his own soul in the stone, is nobler than he who ploughs the soil. And he who seizes the rainbow to lay it on a cloth in the likeness of man, is more than he who makes the sandals for our feet.”
But I say, not in sleep but in the overwakefulness of noontide, that the wind speaks not more sweetly to the giant oaks than to the least of all the blades of grass;
And he alone is great who turns the voice of the wind into a song made sweeter by his own loving.
Work is love made visible.
And if you cannot work with love but only with distaste, it is better that you should leave your work and sit at the gate of the temple and take alms of those who work with joy.
For if you bake bread with indifference, you bake a bitter bread that feeds but half man’s hunger.
And if you grudge the crushing of the grapes, your grudge distils a poison in the wine. And if you sing though as angels, and love not the singing, you muffle man’s ears to the voices of the day and the voices of the night.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 23/05/2021 19:23
Có một nông phu thưa: xin người hãy nói về công việc.
Người đáp:
Các ngươi làm việc để giữ nhịp cùng mặt đất và hồn đất. Vì ở không là thành kẻ xa lạ với các mùa và tách khỏi lễ rước của đời sống tiến về vô cùng trong uy nghi và tuân phục kiêu hãnh. Khi làm việc, các ngươi là ống sáo mà qua lòng ống tiếng thầm thì của thời gian hoá thành âm nhạc. Ai trong các ngươi muốn là ống sậy câm nín trong khi mọi người cất tiếng hoà ca? Các ngươi luôn luôn nghe nói công việc là một nguyền rủa và cần lao là một bất hạnh. Nhưng ta bảo rằng khi làm việc, các ngươi hoàn tất một phần giấc mơ sâu thẳm nhất của lòng đất đã được giao cho các ngươi từ khi giấc mơ mới ra đời. Tiếp tục cần lao là các ngươi thực sự yêu đời. Và yêu đời qua cần lao là thân cận với bí ẩn sâu kín nhất của đời sống.
Nhưng nếu trong cơn khó nhọc các ngươi gọi sự sinh là phiền não và việc nuôi dưỡng thân xác là sự nguyền rủa ghi trên trán mình, thì ta đáp rằng không, vì mồ hôi trán các ngươi sẽ rửa sạch hết những gì đã ghi. Các ngươi cũng nghe nói đời là đen tối, và trong mệt mỏi các ngươi lập lại những điều kẻ nhọc nhằn đã thốt. Ta nói rằng đời quả đen tối trừ khi có hứng khởi. Và mọi hứng khởi đều mù loà trừ khi có hiểu biết. Và mọi hiểu biết đều vô hiệu trừ khi có việc làm. Và mọi việc làm đều rỗng tuếch trừ khi có tình yêu. Và khi làm việc với tình yêu, các ngươi đã buộc mình với bản thân, với lẫn nhau và với Thượng Đế.
Thế nào là làm việc với tình yêu?
Đó là dệt vải với tơ lòng như thể ngươi yêu dấu của ngươi sẽ mặc vải ấy.
Đó là xây nhà với thương yêu như thể người yêu dấu của ngươi sẽ ở trong nhà ấy.
Đó là gieo hạt với trìu mến và gặt hái với niềm vui như thể người yêu dấu của ngươi sẽ ăn hoa quả ấy.
Đó là đặt vào mọi thứ các ngươi nặn một hơi thở của chính hồn mình.
Và biết rằng tất cả những người chết lành đang đứng quanh để xem chừng các ngươi.
Ta thường nghe các ngươi nói, như lên tiếng trong mơ:
“Người khắc cẩm thạch đúc hồn mình trong phiến đá, cao quý hơn kẻ bừa đất,
Và kẻ thâu cầu vồng đặt trên tấm vải vẽ chân dung con người, cao quý hơn kẻ làm dép chân ta đi.”
Nhưng ta nói, không phải trong giấc ngủ mà khi tỉnh táo giữa trưa, rằng gió không dịu giọng với cây sồi vĩ đại, hơn với cây nhỏ bé nhất trong muôn ngọn cỏ;
Và chỉ có người cao cả là kẻ biến tiếng gió thành một bài ca dịu ngọt hơn, bằng chính tình yêu của mình.
Công việc là tình yêu hiển hiện.
Nếu các ngưoi không thể làm việc với tình yêu mà chỉ với chán ghét, thì tốt hơn nên bỏ công việc ra ngồi trước cửa đền thờ, và nhận vật bố thí của những kẻ làm việc với niềm vui.
Vì nếu các ngươi nướng bánh với lạnh nhạt, thì các ngươi đã nướng thứ bánh đắng cay chỉ nuôi được nửa cơn đói con người.
Nếu các ngươi miễn cưỡng ép nho, thì lòng bực bội của các ngươi đã cất thuốc độc trong rượu.
Và dẫu các ngươi hát như những thiên thần mà không yêu ca hát, thì các ngươi đã bịt tai con người trước giọng của ngày đêm.