Đăng bởi hongha83 vào 24/02/2010 18:03
Füllest wieder Busch und Tal
Still mit Nebelglanz,
Lösest endlich auch einmal
Meine Seele ganz;
Breitest über mein Gefild
Lindernd Deinen Blick,
Wie des Freundes Auge mild
Über mein Geschick.
Jeden Nachklang fühlt mein Herz
Froher und trüber Zeit,
Wandle zwischen Freud' und Schmerz
In der Einsamkeit.
Fließe, fließe, lieber Fluss!
Nimmer werd' ich froh,
So verrauschte Scherz und Kuss,
Und die Treue so.
Ich besaß es doch einmal,
Was so köstlich ist!
Dass man doch zu seiner Qual
Nimmer es vergisst!
Rausche, Fluss, das Tal entlang,
Ohne Rast und Ruh',
Rausche, flüstre meinem Sang
Melodien zu!
Wenn Du in der Winternacht
Wütend überschwillst,
Oder um die Frühlingspracht
Junger Knospen quillst.
Selig, wer sich vor der Welt
Ohne Hass verschließt,
Einen Freund am Busen hält
Und mit dem genießt,
Was, von Menschen nicht gewusst
Oder nicht bedacht,
Durch das Labyrinth der Brust
Wandelt in der Nacht.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 24/02/2010 18:03
Bờ cây và thung lũng
Lặng lẽ ánh sương ngơi
Tâm hồn ta giờ cũng
Hoà tan trong trong sương rơi
Cái nhìn em trải rộng
Như ánh mắt bạn ta
Dịu dàng mà sâu xa
Trên làn mi, số phận
Tim ta đầy âm vang
Của một thời xưa cũ
Mừng vui và đau khổ
Chìm dâng trong cô đơn
Hỡi dòng sông thân yêu
Trôi đi và trôi mãi
Đời ta ta từng trải
Có gì quên nổi đâu
Mà bao giờ được vậy
Thuỷ chung và nụ hôn
Vui dù vui đến mấy
Ta vẫn day dứt buồn
Dòng sông ơi hãy nghe
Tiếng ca vang thung lũng
Hồn ta không ngớt vọng
Những làn điệu đê mê
Sông ơi giữa đêm đông
Chớ trào lên giận dữ
Đợi mùa xuân ấp ủ
Nở tung bao chồi non
Được sống giữa đời này
Xin đừng ai uất hận
Hãy dang tay bè bạn
Yêu thương và đắm say
Những gì ta chưa biết
Hay chưa kịp nghĩ ra
Từ đêm trăng thanh khiết
Sẽ tạo mối giao hoà