Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 10/01/2016 10:33

Chim cu bặt tăm
chai không còn
Nét chữ cong queo âm tiết run rẩy
kêu vào khoảng rỗng
c ứ u c h ú n g t ô i
DAUNG KLAUNG HAI

116 câu ariya lầm lụi về
bì bõm biển sóng
len khe hẹp bóng tối
dắt díu đi

x i n c ứ u x i n c ứ u
đường cong chữ bám nhau chặt hơn
âm tiết run rẩy hơn

116 câu còn
bao nhiêu mất
đuối sức rụng rơi bỏ cuộc
bị vùi dập

Cứu
không phải chai không phải chim cu
mà nét chữ cóng băng âm tiết nghẹn
bám 116 câu ariya
về

Sóng vô tình đất bạo động
xin cứu vớt
không phải thể xác chúng tôi
không phải linh hồn chúng tôi

những câu thơ
kêu cứu!!!

* * *

Có lẽ bởi ngôn ngữ đã chết
chưa, hay đã mai táng trong luận án ngữ học, viện bảo tàng
bởi ngôn ngữ sắp chết có lẽ
như
của dân da đỏ, của thổ dân châu Úc, châu Phi
ông có mặt
bóng ma từ thế kỉ XIV rớt lại
có lẽ bởi ngôn ngữ đang chết tiếng Chăm
ông
lù lù nhà Yơ không cửa sổ
bởi vài inư akhar Bh, Gh, Dh...
đôi chân que củi ông bước đi bước lại
vĩnh cửu trong đêm
hai môi rúm ró ông mấp máy
chỉ bởi vài âm Wơ, Uê, Ia,...
có lẽ

Bởi những từ vừa chết
không kẻ đưa tang
như bóng ma, ông sống

Chỉ bát nước trà vàng khè, chỉ tro bụi
mới đo hết bề tối lũng hốc mắt ông
chỉ người chép sách già tàng tàng và
tiếng hú của loài gió xalatan
mới hiểu
chỉ âm tiết bỏ hoang đang thoi thóp
chỉ tro bụi.

* * *

Trên kệ đứng nghiêm quyển sách phủ bụi
lưng càphê nguội nằm chết trong li
trong khoảng rỗng vô cùng đang trôi trái đất
em cục cựa trong tôi

Em nóng chảy và em khát
ừ, em khát. Và còn hơn thế
ừ, em cháy. Còn hơn thế
em nguội
em tro bụi

Không có gì để cứu vãn, vẫn cứu vãn
câu thơ đầu đời, có lẽ
hơi thở của con chữ
mùi non trái đất
có thể, vị tro bụi
như cứu vãn ngây thơ của trò chơi

Làng tôi vừa dựng lên một ngọn đồi
làm nghĩa trang chôn xác chữ
ngày mai.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]