Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Huy Cận » Lửa thiêng (1940)
Đăng bởi Vanachi vào 26/08/2005 18:02, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 16/11/2019 03:49
Tặng Nguyễn Gia Trí
Ai chết đó? Nhạc buồn chi lắm thế!
Chiều mồ côi, đời rét mướt ngoài đường;
Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương.
Sương hay chính bụi phai tàn lả tả?
Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá.
Chim vui đâu? Cây đã gẫy vài cành.
Ôi chiều buồn! Sao nắng quá mong manh!
Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy!
Ai chết đó? Trục xoay và bánh đẩy,
Xe tang đi về tận thế giới nào?
Chiều đông tàn, lạnh xuống tự trời cao,
Không lửa ấm, chắc hồn buồn lắm đó.
Thê lương vậy mà ai đành lìa bỏ
Trần gian sao? Đây thành phố đang quen,
Nhưng chốc rồi nẻo vắng đã xa miền
Đường sá lạ thôi lạnh lùng biết mấy!
Và ngựa ơi, đi nhịp đằm, chớ nhẩy
Kẻo thân đau, chưa quên nệm giường đời.
Ai đi đưa, xin đưa đến tận nơi,
Chớ quay lại nửa đường mà làm tủi
Người đã chết. - Một vài ba đầu cúi,
Dăm bảy lòng thương xót đến bên mồ
Để cho hồn khi sắp xuống hư vô
Còn được thấy trên mặt người ấm áp
Hình dáng cuộc đời từ đây xa tắp.
Xe tang đi, xin đường chớ gập ghềnh!
Không gian ôi, xin hẹp bớt mông mênh,
Ảo não quá trời buổi chiều vĩnh biệt!
Và ngươi nữa, tiếng gió buồn thê thiết
Xin lặng giùm cho nhẹ bớt cô đơn.
Hàng cờ đen là bóng quạ chập chờn
Báo tin xấu, dẫn hồn người đã xế...
Ai chết đó? Nhạc buồn chi lắm thế?
Kèn đám ma hay ấy tiếng đau thương
Của cuộc đời? Ai rút tự trong xương
Tiếng nức nở gởi gió đường quạnh quẽ!
Sầu chi lắm trời ơi! chiều tận thế!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Uyên Trường ngày 28/07/2011 23:00
Không ai chú ý đến "Nhạc sầu" hay sao? Một chiều đông giá rét nào anh cảm thấy hơi sương ngấm buốt tận xương và phổi, cái hanh heo nó len lỏi từng thớ thịt anh, anh đi trong cô vắng, anh đi trong liêu không, anh sẽ hiểu đó là các linh hồn sống dậy, và chiêm nghiệm về cái chết. Hãy bỏ lối sống hưởng lạc đi anh!
Gửi bởi Vân Waii ngày 08/02/2014 13:13
Em cứ mỗi lần đọc nhạc sầu, là phải đọc to thành tiếng.. Cái điệu thê lương nó thấm vào hồn, vào tuỷ, tưởng như nước mắt trực trào ra ngay được. Mà đã đọc nhạc sầu một lần rồi, không thể quên ngay, cái buồn thê thiết kia nó còn quanh quẩn, còn bảng lảng xung quanh đến ám ảnh.
Ai chết đó ? Nhạc buồn chi lắm thế
Chiều mồ côi đời rét mướt ngoài đườn