Thơ » Đức » Heinrich Heine » Nước Đức, một truyện cổ tích mùa đông (1844)
Đăng bởi hongha83 vào 08/08/2015 21:43
Die Stadt, zur Hälfte abgebrannt,
Wird aufgebaut allmählich;
Wie 'n Pudel, der halb geschoren ist,
Sieht Hamburg aus, trübselig.
Gar manche Gassen fehlen mir,
Die ich nur ungern vermisse -
Wo ist das Haus, wo ich geküßt
Der Liebe erste Küsse?
Wo ist die Druckerei, wo ich
Die »Reisebilder« druckte?
Wo ist der Austerkeller, wo ich
Die ersten Austern schluckte?
Und der Dreckwall, wo ist der Dreckwall hin?
Ich kann ihn vergeblich suchen!
Wo ist der Pavillon, wo ich
Gegessen so manchen Kuchen?
Wo ist das Rathaus, worin der Senat
Und die Bürgerschaft gethronet?
Ein Raub der Flammen! Die Flamme hat
Das Heiligste nicht verschonet.
Die Leute seufzten noch vor Angst,
Und mit wehmüt'gem Gesichte
Erzählten sie mir vom großen Brand
Die schreckliche Geschichte:
»Es brannte an allen Ecken zugleich,
Man sah nur Rauch und Flammen!
Die Kirchentürme loderten auf
Und stürzten krachend zusammen.
Die alte Börse ist verbrannt,
Wo unsere Väter gewandelt,
Und miteinander jahrhundertelang
So redlich als möglich gehandelt.
Die Bank, die silberne Seele der Stadt,
Und die Bücher, wo eingeschrieben
Jedweden Mannes Banko-Wert,
Gottlob! sie sind uns geblieben!
Gottlob! man kollektierte für uns
Selbst bei den fernsten Nationen -
Ein gutes Geschäft - die Kollekte betrug
Wohl an die acht Millionen.
Aus allen Ländern floß das Geld
In unsre offnen Hände,
Auch Viktualien nahmen wir an,
Verschmähten keine Spende.
Man schickte uns Kleider und Betten genug,
Auch Brot und Fleisch und Suppen!
Der König von Preußen wollte sogar
Uns schicken seine Truppen.
Der materielle Schaden ward
Vergütet, das ließ sich schätzen -
Jedoch den Schrecken, unseren Schreck,
Den kann uns niemand ersetzen!«
Aufmunternd sprach ich: »Ihr lieben Leut',
Ihr müßt nicht jammern und flennen;
Troja war eine bessere Stadt
Und mußte doch verbrennen.
Baut eure Häuser wieder auf
Und trocknet eure Pfützen,
Und schafft euch beßre Gesetze an
Und beßre Feuerspritzen.
Gießt nicht zuviel Cayenne-Piment
In eure Mockturtlesuppen,
Auch eure Karpfen sind euch nicht gesund,
Ihr kocht sie so fett mit den Schuppen.
Kalkuten schaden euch nicht viel,
Doch hütet euch vor der Tücke
Des Vogels, der sein Ei gelegt
In des Bürgermeisters Perücke. - -
Wer dieser fatale Vogel ist,
Ich brauch es euch nicht zu sagen -
Denk ich an ihn, so dreht sich herum
Das Essen in meinem Magen.«
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/08/2015 21:43
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 08/08/2015 21:46
Thành phố cháy, trụi đi một nửa
Đang dựng lên, khôi phục dần dần
Như chú chó xù lông, bị xén đi nham nhở
Ham-bua bây giờ quá đỗi thương tâm
Những ngõ phố ngày xưa... làm sao thiếu được
Trong lòng tôi, chúng mãi khắc sâu
Đâu rồi nhỉ, ngôi nhà thuở trước
Nơi ta trao em những nụ hôn đầu?
Cái xưởng in ngày xưa đâu nhỉ
Nơi ta hằng in sách bấy lâu
Cái hầm nhỏ, bán hàu một thuở
Ta thường ăn, nhớ mãi ban đầu...
Bức tường bẩn, chuyển đâu rồi nhỉ
Ta làm sao tìm lại nó đây
Nhà hóng mát, xưa ngồi ngơi nghỉ
Ta từng ăn bánh ngọt bao ngày...
Tiền tuôn chảy từ hàng trăm đất nước
Đến những bàn tay trống trải chúng ta
Ta nhận cả những tấn hàng lương thực
Ta đón chào mọi đóng góp từ xa!
Họ gửi đến, nào giường, nào áo
Gửi cho ta súp, thịt, bánh mì
Vua nước Phổ còn vui lòng bảo
Gửi cho ta cả binh nhất, binh nhì!
Những thiệt hại - tính về vật chất
Có thể coi như được đền bù
Nhưng nỗi sợ, nỗi buồn khủng khiếp
Làm sao thay thế được bây giờ...
Tôi đã nói những lời khích lệ:
Hỡi đồng bào yêu quý của tôi!
Xưa thành phố Trôi-a đẹp thế
Cũng tiêu tan trong lửa ngút trời
Xin đừng khóc, đừng lo lắng nữa
Hãy đứng lên, xây lại nhà ta
Lấp bùn rác. làm bơm dập lửa
Viết những điều luật tốt hơn xưa!
Xin đừng trút quá nhiều món ớt
Lên cháo thường ăn là Mốc-tua-ten
Xin đừng nấu cả vây cá chép
Rất mỡ màng - ăn thế không nên
Gà trống lớn, ăn không hại lắm
Nhưng trông chừng trước một loài chim
Lấy tóc giả của ngài thị trưởng
Để mưu toan ấp trứng của mình!
Loài chim ấy - là ai vậy nhỉ?
Tôi chẳng cần phải nói ra đây
Bụng tôi muốn réo lên, khi nghĩ
Về loài chim rất khốn khổ này