Płomieniem który posiadł drewnianą chatę - pijanym
pocałunkiem wgryzł się w głąb strzechy.
Piorunem - który kocha wysokie drzewa - wodą
uwięzioną płasko - wyzwalaną przez niesyty wolności wiatr.
Włosami sosny - gładzonymi jego ręką - włosami
rozśpiewanymi w szaloną wdzięczną pieśń.
Ciemną głową topielicy - która palce rozsnuła
w poprzek fali - a uśmiech dała nieżywemu słońcu.
Wyciągnięta na brzeg - płakała długo i nie wyschła
aż dotąd póki smutni ludzie nie zakopali jej w ziemi.
Płomieniem.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 12/07/2008 22:24
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 13/07/2008 10:45
Tình yêu là ngọn lửa sà vào ngôi nhà tranh
Là một cái hôn cắn sâu vào mái
Là sấm sét yêu những ngọn cây cao
Là nước bị cầm tù được gió chẳng bao giờ no tự do giải thoát
Là tóc của cây thông được bàn tay ve vuốt
hát vang một bài ca dễ thương cuồng loạn
Là người chết đuối chới với chém tay vào mặt sóng
Tình yêu ban nụ cười cho mặt trời đã tắt
Nằm dài trên bờ khóc
không chịu lau khô nước mắt
cho tới khi những người thất tình
chôn nó vào trong đất
bằng một ngọn lửa