Duyên cớ nào ta bỗng nhớ Hòn Gai?
Em bỏ ta tìm về tuổi trẻ,
Em bỏ ta tìm về sóng bể
Khác xa ta - cơn lũ ngập tâm hồn.

Nơi bắt đầu là cả một mùa hôn,
Ta mường tượng em dáng hình quê kiểng.
Môi trinh bạch, khúc ca vui vỡ tiếng,
Khúc ca buồn còn đọng ở ngày sau.

Nơi bắt đầu em chưa biết sầu đau
Dẫu góc phố vắng bóng chàng lính thuỷ.
Gió biển lau giùm em dòng lệ,
Muối hôm nao mặn mãi tới bây giờ.

Duyên cớ nào ta bỗng làm thơ
Tình yêu hết, tình yêu còn day dứt.
Em bỏ ta đi, sợi chỉ vàng đã đứt
Líu ríu bay, hướng phía quê mình.

Duyên cớ nào ta cứ lặng thinh
Dõi đám lá trước cửa phòng run rẩy.
Em bỏ ta đi về Hòn Gai, có thấy
Đám mây ta không hoá được mưa rào???


1995