Mắt chiều không mắt mà sụp mi
Đường dài không lối bặt tình si
Cho tôi chút nắng mà hoang dại
Từ đó học sinh nhuộm những gì?
(Trích “Mắt chiều” - Hàn Quốc Vũ)
-Tuổi ngẩn ngơ nhất của con người có thể là tuổi trăng tròn, tình lên xuống, đổi thay cũng từ đó. Mọi vui buồn của thời đã qua xui ta nhớ nhiều kỷ niệm.
(Hàn Quốc Vũ)