Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hàn Quốc Vũ
Đăng bởi Phan Quốc Vũ vào 20/12/2016 21:55
Ha-lê-lu-gia! Đức Chúa Trời tôi ơi, đạo của Chúa không phải để con người đùa cợt
Lúc vui bên này, lúc ngả bên kia, đi dẹo thế kia!
Chúa đặc biệt cần lòng trung thành của tôi con Ngài và các tín đồ
Tại sao tôi phải thờ nhiều chúa chả ra gì?
Tất cả họ đều đã chết
Vì Chúa đã dẫn đường chỉ lối cho tôi
Mùa giáng sinh là mùa của Chúa nhưng cũng là mùa cho những người chưa biết Ngài
Giáng sinh ư? Giáng sinh của người đời là rượu chè, hút sách và bia
Là rùm beng tiếng nhạc và nhảy nhót với kiểu người dân ngoại
Thế ta là ai trong Chúa? Mà sao ta vẫn lạy đủ các thần?
Chúa rất kỵ tà, con cái Chúa ơi!
Ôi, kinh thánh dạy những gì ta học được, chả bao giờ có sự pha trộn ở đây!
Nếu Chúa hỏi: “Ngươi là con của ai?” thì ta biết trả lời sao
Hay vẫn đáp là “Tôi là con của các chúa”
Vậy thì ai sẽ cứu lấy ta?
Đời hư mất và lòng người ta hư mất
Chúa ơi, tôi thực sự sợ hãi kiếp dương trần!
Nguyền Thần Linh Ngài nắm tay dắt tôi qua đường nghịch cảnh!
Người Tin Lành sao còn phải thờ cúng kẻ chết hay sao?
Phải còn ăn giỗ hay sao?
Chúa đã dạy người chỉ chết tạm thôi và sống lại để hầu phán xét
Người Tin Lành tóc vàng hay sao?
Ôi, Chúa ơi, chúng tôi máu đỏ, da vàng, tóc đen!
Người Tin Lành chửi thề hay sao?
Ôi, Chúa ơi, môi miệng chúng tôi phải thốt ra những sự lành và có ân hậu!
Khi lòng tôi yếu đuối thì mọi hướng đời sẽ vây lấy tôi và bức hiếp
Biến tôi thành ra chả khác gì đời
Nên mùa xuân của Chúa tôi quay cuồng trong ảo giác
Chân đứng hai tàu, tàu đi hai ngả
Tôi xuống biển đời chết thật rồi đây.