Thơ » Đức » Gottfried Benn
Đăng bởi Gia Hưng vào 22/07/2017 15:07
I
Ich trete in die dunkelblaue Stunde -
Da ist der Flur, die Kette schließt sich zu
Und nun im Raum ein Rot auf einem Munde
Und eine Schale später Rosen – du!
Wir wissen beide jene Worte,
die jeder oft zu anderen sprach und trug,
sind zwischen uns wie nichts und fehl am Orte:
dies ist das Ganze und der letzte Zug.
Das Schweigende ist so weit vorgeschritten
Und füllt den Raum und denkt sich selber zu
Die Stunde - nichts gehofft und nichts gelitten -
Mit ihrer Schale später Rosen - du.
II
Dein Haupt verfließt, ist weiß und will sich hüten,
indessen sammelt sich auf deinem Mund
die ganze Last, der Purpur und die Blüten
aus deinem angestammten Ahnengrund.
Du bist so weiß, man denkt, du wirst zerfallen
Vor lauter Schnee, vor lauter Blütenlos,
todweiße Rosen, Glied für Glied - Korallen
nur auf den Lippen, schwer und wundengroß.
Du bist so weich, du gibst von etwas Kunde,
von einem Glück aus Sinken und Gefahr
in einer blauen, dunkelblauen Stunde
und wenn sie ging, weiß keiner, ob sie war.
III
Ich frage dich, du bist doch eines andern,
was trägst du mir die späten Rosen zu?
Du sagst, die Träume gehn, die Stunden wandern,
was ist das alles: er und ich und du?
„Was sich erhebt, das will auch wieder enden,
was sich erlebt - wer weiß denn das genau,
die Kette schließt, man schweigt in diesen Wänden
und dort die Weite, hoch und dunkelblau.“
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
I
Tôi nhẹ bước đi vào giờ xanh thẫm
Đây hành lang dài, xích đóng lại sau lưng
Trong căn phòng kín, màu son trên môi thắm
Với chiếc bát đổ đầy, những bông hồng muộn - chính là em!
Cả hai ta đều biết, từng lời, từng lời một
Ta đã thầm thì và hiến tặng cho nhau
Giữa hai ta, dần trở nên tầm thường và xa lạ
Đó là tất cả, và tất cả đã kết thúc từ lâu
Sự thinh lặng lan đi khắp mọi phía
Lấp đầy căn phòng và phủ kín màn đêm
Trong thời khắc - không hy vọng và không còn đau khổ---
Với chiếc bát đổ đầy những bông hồng muộn---chính là em
II
Khuôn mặt mờ dần, mong manh và tinh khiết
Trên miệng em, bao ham muốn đổ đầy
Những bông hồng và sắc màu đỏ tía
Từ kho tàng, nghìn năm trước về đây
Quá xanh xao, tôi ngờ, em sẽ vỡ
Lên tuyết trắng, hay trên một cành hoa
Trên môi em, nhành san hô đỏ thắm
như vết thương lòng, chứa nặng buồn lo
Em mềm mại, em mang bao điềm báo
Của hạnh phúc, của hiểm hoạ, đắm say
Trong giờ xanh, trong giờ xanh thẫm
Vừa trôi qua, nhưng chẳng kẻ nào hay
III
Tôi hỏi em, em đã thuộc về kẻ khác
Hà cớ gì mang đến những bông hoa
Em nói, giấc mơ đi hoang và lang thang thời khắc
Nhưng tất cả có nghĩa gì: em, tôi và hắn ta?
Điều gì đã sinh ra, phải đến hồi kết thúc
Điều gì đã xảy ra - ai biết rõ ngọn ngành.
Xích đóng lại, bốn bức tường khoá kín
Xa kia là bầu trời, cao ngất và thẳm xanh