Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Giang Tuấn Đạt
Rất có thể tình anh như muôn sóng
Suốt cuộc đời ôm ấp bến bờ em
Nhưng chẳng hiểu vì sao em cứ sợ
Một ngày kia sóng chẳng vỗ êm đềm.
Rất có thể tình anh như muôn gió
Đưa cánh buồm em đi khắp chân trời
Nhưng em sợ tình yêu mình nhỏ bé
Liệu có vượt qua những gió lớn ngoài khơi?
Rất có thể tình anh như lòng biển
Đến với em bằng tất cả mặn nồng
Nhưng chẳng hiểu vì sao em cứ sợ
Đến một ngày anh chỉ có bão dông.
Nhưng có thể chẳng như là em nghĩ
Anh vẫn anh với tất cả chân tình
Và có thể những ngại ngần phi lý
Sẽ làm cho em đánh mất anh!