Xin vĩnh biệt bà, Varvara Fedorovna!
Cháu phải bán cái tủ
Cái di tích sờn tróc và cồng kềnh
Của những ngày xưa cũ

Trong cái hòm gỗ sồi đó
Còn chứa chút dấu tích của đời bà
Từ lâu rồi bà đã thành người thiên cổ
Trong một nghĩa địa nào bên Đức

Và cháu vẫn còn nhớ tất cả - để làm gì nhỉ?
Đến bây giờ cháu vẫn nhớ như in
Cái vẻ mặt ngoan đạo tinh nhanh
Những mẩu chuyện dân gian kẻ chợ của bà

Vĩnh biệt bà, Varvara Fedorovna!
Cháu bán cái tủ
Mà tưởng như mười lăm năm trước
Cháu đi theo đám tang bà

Những niềm vui lặng lẽ
Xen một nửa nỗi đau
Tất cả gói vào trong tấm ván
Đem bán rẻ cho những người thợ mộc

Họ đã mang đi cái di tích cuối cùng
Chứng rằng bà đã sống
Như thể mang đi chiếc quan tài
Nặng trĩu trên vai


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)