Thơ » Nicaragua » Edwin Castro
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 24/10/2007 17:13, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 25/10/2007 15:48
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 24/10/2007 17:13
Ngày mai, hỡi con ta, mọi sự sẽ khác
Nỗi âu lo thống khổ sẽ ra đi, qua cánh cửa trong cùng,
mà bàn tay những con người mới
sẽ vĩnh viễn khép lại.
Trên mảnh đất của mình, người nông dân sẽ cất tiếng cười
trên mảnh đất của mình, tuy nhỏ bé nhưng thật sự của mình
trên mảnh đất của mình, nở hoa nhờ những nụ hôn
vui tươi với công việc nhọc nhằn,
người nông dân sẽ cất tiếng cười.
Không ai còn bắt phải làm điếm những người con gái của dân thợ và dân cày;
công việc của họ
- lương thiện -
sẽ có thể đem lại cơm ăn áo mặc.
Chấm dứt những giọt nước mắt trong những gia đình vô sản.
Con sẽ cười, hạnh phúc, tiếng cười mà
những con lộ tráng nhựa, nước của những dòng sông, những con đường làng...
nâng dậy.
Ngày mai, hỡi con ta, mọi sự sẽ khác;
không còn roi vọt, không còn ngục tù, không còn đạn dược
để bóp nghẹt những ý tưởng.
Con sẽ bước trên những con đường của mọi thành phố,
tay trong tay, với các con con,
điều mà hôm nay cha không thể làm được với con.
Nhà tù sẽ không giam nhốt những năm trai trẻ của con
như đang giam nhốt những năm trai trẻ của ta;
con sẽ không phải chết trong lưu đày,
đôi mắt xa xôi,
chìm ngập nỗi sầu xứ,
như đã chết cha ta.
Ngày mai, hỡi con ta, mọi sự sẽ khác.