Đăng bởi estrange vào 14/08/2008 17:06
Oh, come again to Astolat!
I will not ask you to be kind.
And you may go when you will go,
And I will stay behind.
I will not say how dear you are,
Or ask you if you hold me dear,
Or trouble you with things for you
The way I did last year.
So still the orchard, Lancelot,
So very still the lake shall be,
You could not guess—though you should guess—
What is become of me.
So wide shall be the garden-walk,
The garden-seat so very wide,
You needs must think—if you should think—
The lily maid had died.
Save that, a little way away,
I’d watch you for a little while,
To see you speak, the way you speak,
And smile,—if you should smile.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi estrange ngày 13/08/2008 17:06
Anh hãy trở lại Astolat
Em không cần anh đối xử tốt
Anh cứ đi nếu anh muốn
Em sẽ ở lại sau anh.
Em sẽ không nói những lời trìu mến
Không mong anh ôm em tha thiết
Em không định làm phiền
Như những ngày năm trước.
Vườn nho vẫn như xưa, ơi Lancelot
Và hồ nước không khác ngày nào
Nhưng anh chẳng thể biết
Em giờ này ra sao
Đường trong vườn dài rộng
Ghế trong vườn trống không
Nếu anh nghĩ đến, hẳn anh sẽ biết
Bông hoa huệ xưa đã lìa cành.
Ở một nơi xa nào đấy
Em sẽ ngắm anh, ngắm mãi thật lâu
Sẽ nhìn anh nói, ngắm cách anh cất lời
Và mỉm cười khi anh cười khe khẽ