Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Du Tử Lê » Sông núi người thơm nỗi nhớ nhà (1996)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/10/2019 01:27
bình minh phóng tay rót tiếng chim lênh láng căn phòng
mặt trời nghiêng bầu rót sóng sánh mật ong lên ghế
người rót hậu hĩ sinh nhật tôi
biệt, ly
bậm trợn
mùa đông phóng tay rót lửa xuống mặt đường
mỗi chúng ta tự rót đầy linh hồn mình
nỗi nhầy nhụa
năm, tháng
đêm tối phóng tay rót bình sương muối ắp, đầy mọi ngả đường
thân thể ngày nhám, khô
người rót hoan hỉ rừng quạnh hiu tôi
im lặng tím
bầm, thâm nỗi bặt, bặt
những ngọn nến tìm nhau phóng tay rót dòng lệ xót xuống môi tulip
mỗi chúng ta tự rót đầy xa vắng mình
kỷ niệm/ tiếng nói/ vòng ôm/ ngực trần/ căn phòng/ giáo đường
và những lời nguyện, đuối
kẻ chứng gian cho tình yêu ta bảo:
- chân lý thuộc về miền nín lặng, gió
bên cạnh lãng quên, nâu
bông hoa vàng nở xong
mất tích.
chẳng ai trong chúng ta
rót đầy được khoảng trống bụng mẹ
chỗ mẹ mang thai anh
(chứng tích hoan lạc, hiếm)
chỗ mẹ nâng niu/ dấu kín/ em
(vùng hạnh phúc rôm rả những xấu hổ, xanh và, nguyền rủa, trắng)
tháng mười một
(của những niên lịch không có tháng mười ba)
các bà mẹ xé, banh thịt da
cho những mầm non hân hoan/ bất hạnh/
lớn
tháng mười một
nỗi buồn xám ngọ, nguậy
những đời sâu vịn lá mùa đông đứng lên
kịp khi đôi chân biết đi
đã chạy trũng/ xuôi/ chiều bất định
hai con số một
hai đường song song
tựa hai nỗi tình cờ
chung lời:
- vĩnh biệt