Thà để, cho tình yêu dang dở,
còn hơn, giữ nó lụi tàn.
Trái tim vỡ, nóng tươi mầu máu đỏ,
đẹp hơn nhiều, khô xỉn nguyên hàn.
Những cuộc tình, đẹp đẽ của nhân gian,
thường dang dở, đi vào lòng bất diệt.
Ta chia tay, đâu hẳn là vĩnh biệt,
bước đi rồi, lòng luôn vẫn ngoái trông:
Kỷ niệm xưa, ấm áp tươi nồng,
tha thiết yêu, không vấy vào dục vọng,
để khát khao, tràn ra thành ước mộng,
đẹp như mơ, và mãi mãi hoài mong...