Thơ thành viên » DTNg » Trang thơ cá nhân
Xé lòng kẻ ở lẫn người điChới với bàn tay níu lại gì?Ngoái cổ ngày về sao chẳng hẹnMôi cười mà lệ cứ nhòa mi.Cứ thế thu qua, rồi hạ tớiXuân về, đông lại tóc dần phaiBiệt ly phút ấy không hề nhạtTrộn với chờ mong khắc khoải hoài...