Vì gió cứ thổi lá cứ phải nói muôn điều thừa thãi
Gió với lá những kẻ nói nhất nhì thời đại
Thi nhân mơ dáng đổ bịt tai cảm khái
Thác lá trời
Giờ liệm cuối
Trần gian.
Con đường trầm mặc muốn im lìm ngây thơ cục đất
Mà lá cứ xào xạc vỗ vào hồn đánh thức lối đêm
Lá muốn dẫn ai về đặt chân bên sự thật
Lại bị gió kéo đi mông lung bất nhất
Cũng sẽ trọn vòng quay như con lật đật
Lá về đất
Đất ngủ giấc dịu êm.
Gió có nói gì cũng chẳng ai nghe
Chẳng cơn mát chẳng bão bùng giông tố
Gió nhủ vào tai
Từng ngôi vị và từng thành tố
“Thần khí đây của tạo hoá an bài”
Cho bồi lấp một lối đi bằng phẳng
Theo ngọn gió
Mà tiến về đất thánh.
Lá nói gì
Thảnh thốt cánh chim di
Một cứ cất cao
Chẳng chớp mắt bờ mi
Một cứ xà xuống thấp
Bên chân đời tấp nập
Mà gặp nhau cuối trời
Nơi cho sinh nở mùa Xuân.
Hai kẻ nói nhiều
Đang ghi cuộn băng hùng hồn lịch sử
Vách đá bào trơ nổi vết cứng mỹ miều
Tầng rừng già lá ngời ánh kim cương thi tứ.
“Đừng gạt bỏ tình yêu
Đành lòng nào vứt bỏ khối tình yêu…”
Hãy nhắm mắt mà ngậm nghe lá gió
Hai kẻ đã nói quá nhiều
Về tình yêu.
Bình Thạnh chiều hè 27/4/2016