Chỉ là giấc đông ủ lá giao mùa
Mà tê tái lòng người cơn bĩ cực
Lá đến độ lìa cây ai cưỡng bức
Ngọn gió bên đường nhọc mệt phân bua!
Ai cũng được nếm trải một giấc Đông
Khi thân xác trở về lòng đất mẹ
Trường linh khí lúc tượng hình thơ bé
Cùng linh hồn vút bổng cõi thiên không.
Giấc Đông có thề vùi miền băng giá
Cũng có thể trải lòng trong hoang mạc
Hay mục nát cánh rừng già khai hoá
Giấc Đông, Giấc Đông sao cớ muộn phiền!
Giấc Đông thê lương rác mùi thành phố
Gọi tử thi gọi thủ ác vô tâm
Biết chọn nơi nao chốn nằm đô thị
Đã quen rồi muội khói lúc tan tầm.
Giấc Đông có gội phiền cho nhân thế
Đem lòng dâng cậy trông lời kinh kệ
Cửa Thương Xót đón sẵn Đấng Yêu thương
Sau giấc Đông là mùa Xuân bất tận.
Suy tư tháng các Linh hồn '2016