Chẳng biết gọi ai, gọi nỗi buồn
Rủ vào tĩnh mịch giữa thu thôn
Tuổi buồn như vẫn còn say ngủ
Những nỗi buồn vui cứ dập dồn.
Gió chay mây tịnh thức hồn trông
Mắt muốn vui lên trí dục lòng
Bước gắng đôi chân phiền cội đất
Buông thòng cặp cánh sải dòng sông.
Muôn vàn sắc thái mắt đong đưa
Diệu cảm mông lung những thãi thừa
Như dõi trông Cha về vỗ giấc
Lá Thu ngóng đợi áng mây trưa.
Chợt nỗi buồn reo bật nụ cười
Đàn chim se sẻ cánh ngời tươi
Thung thăng vệ cỏ nô đùa vỗ
Chẳng chút lo âu dưới nắng vui.
Sài gòn, 7/9/2016