Bên ấy trời rạng đông
Mây tan trong ánh sáng
Một nửa của linh hồn
Đã thức dậy bước đi sau kiệt cùng năm tháng
Tâm giác ngộ điều gì để gió trời đưa đẩy.
Bên ấy trời rạng đông
Bừng lựng đáy thinh không
Người vực sâu trỗi dậy
Mắt đã cởi nỗi buồn tim đập cùng tay vẫy
Đâu phải giấc mơ hoang ngực đỏ với da vàng
Bên ấy trời rạng đông
Động cảm chốn huyền không
Gió thốc bờ ngộc nghệch
Mạn thuyền nước vỗ lệch còn sót chút bâng khuâng
Mái chèo khua chênh chếch thả trên sóng triều dâng.
Bên ấy trời rạng đông
Biến đổi một hư không
Trường sinh truyền nhịp sóng
Sự sống nay vươn trỗi đích chẳng còn mấy xa
Tương lai nắm chắc rồi cổng Trời được bước qua.
Bên ấy trời rạng đông
Người đến cõi tịnh không
Bỏ sau lưng vị kỷ
Uốn thẳng mọi dáng xiêu thôi quạnh quẽ đìu hiu
Uống giọt Trời người nhé, từ nay sống tình yêu.
16/7/2017, cảm hoạ cùng nữ sỹ Tú_Yên qua thi phẩm "Có phải chiều không?"