Ai ơi, là ai, ai có biết?
Ai đã chỉ con bầu trời
Ai đã đỡ nâng con một đời
Ai đã dạy con gọi “mẹ”?

Ai đã dắt tay con những bước đi chập chững
Ai đã cấy vào nụ cười những hạt ngọc tươi xinh
Ai đã mở con đôi mắt đón chào nhân loại
Ai đã gieo trong con hạt Yêu cho mầm Tin sống dậy
Ai đã chỉ con Evà, cõi đến của Adam
Ai đã gắn kết chúng con, tập tành yêu thương nguồn cội
Ai đã khích lệ chúng con gieo mầm Yêu lan tràn mặt đất
Ai đã mở mạch nguồn nước tưới đồng xanh
Ai đã ươm mơ hồn này ước vọng nguyện cầu thánh hoá bản thân?

Ai ơi, Ai là ai
Ai đã cho con”được là”mà đã chẳng phải là”không không”*
Ai đã làm con khác biệt cỏ cây
Ai đã làm con biết mình là chúa tể, cai quản địa cầu trái tim vũ trụ?

Ai như cơn gió dịu hiền dậy sóng nổi khơi xa
Ai như khiến đá hòn lặng câm toả năng lượng yêu mến
Ai như rất xa lại rất gần trong từng hơi thở
Ai như máu thịt phút giây biến đổi sự sống trưởng thành
Ai như diệu kỳ cho sinh khí lên ngôi
Ai như đong đầy chốn lương tâm bao lẽ yêu thương nghịch lý
Ai như đang sống trong con đưa con hoá thân vũ trụ
Ai như đang đưa con tới vĩnh hằng từ giấc trăm năm?

Ngài đó ư Thần khí Cha
Ngài đó ư trường sống Ngôi Hai
Ngài đó ư Thánh linh Cha rực rỡ
Là Ngài rồi sự sống Phục sinh
Là Ngài rồi, sợi dây nối trời và đất
Là Ngài rồi, khí thở của chúng sinh!

Sài-gòn, buổi sáng bình yên, 7/2/2012
*“to be or not to be” câu nói đầu tiên được xuất hiện trong hồi III, cảnh I của vở kịch “Hamlet” Shakespeare viết năm 1603, lúc hoàng tử xứ Đan mạch đang băn khoăn giữa sự sống và cái chết.