Thơ » Pháp » Claudius Popelin
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/07/2020 16:23
Quand l’oxyde aura mis sur les plombs du vantail
La morsure affamée, et quand le froid des givres,
Sous sa flore enroulée aux méandres des guivres
Aura fait éclater les feuilles du vitrail.
Quand les blés jauniront les îles du corail,
Quand les émaux figés sur le galbe des cuivres
Auront été brisés par des lansquenets ivres,
Quand la lime des temps finira son travail,
Les beaux sonnets inscrits sur la stèle d’ivoire
De l’oeuvre épanoui conserveront la gloire
Afin de la narrer aux hommes qui vivront ;
Et le bon ouvrier sous le marbre des tombes,
Gardera verdoyants au fond des catacombes,
Les lauriers que l’oubli sécherait sur son front.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/07/2020 16:23
Cửa kia gỉ kẽm ngậm mòn,
Kính vì sương tuyết vỡ giòn còn chi.
Ngoài song hoa tuyết rậm rì,
San hô gò đã lúa mì vàng hoe,
Khung đồng men sứ xưa kia,
Phải quân chè chén đập ghè tan hoang.
Cửa trời hại đủ trăm đường,
Mà bia thơ đó văn chương để đời.
Biết bao sự đã qua rồi,
Còn lưu nét bút cho người nghìn thu.
Câu thơ nằm đét dưới mồ,
Cành hoa danh giá thơm tho hãy còn.