Thơ » Pháp » Clément Marot
Đăng bởi hongha83 vào 02/12/2008 07:09
Au bon vieux temps un train d'amour régnait
Qui sans grand art et dons se démenait.
Si qu'un bouquet donné d'amour profonde
C'était donner toute la terre ronde ;
Car seulement au coeur on se prenait.
Et si, par cas, à jouir on venait
Savez-vous bien comme on s'entretenait ?
Vingt ans, trente ans, cela durait un monde
Au bon vieux temps.
Or est perdu ce qu'amour ordonnait.
Rien que pleurs feints, rien que changes on oit.
Qui voudra donc qu'à aimer je me fonde,
Il faut premier que l'amour on refonde
Et qu'on le mène ainsi qu'on le menait
Au bon vieux temps.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 02/12/2008 07:09
Có 1 người thích
Ở thời xưa tươi đẹp thịnh hành một lối yêu đương
Không nghệ thuật cao siêu và cứ vậy mà xoay trở
Đến nỗi một nụ hôn tặng dâng từ tình yêu thật sự
Được xem như tặng cả đất tròn
Vì tình yêu chỉ được giữ trong tim
Và hãn hữu có người phải lòng nhau
Họ giữ tình cho nhau thế nào, bạn có biết?
Hai mươi năm, ba mươi năm, tình vẫn đẹp
Ở thời xưa tươi đẹp
Giờ đây, cái mà tình yêu tôn phong đã mất
Chỉ nghe tiếng khóc vờ và chuyện tình không son sắt
Còn chi khiến ta tin để mà yêu?
Cái cần đầu tiên là tôi đúc lại tình yêu
Là giữ lối yêu như nó từng được giữ
Ở thời xưa tươi đẹp