Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
1 người thích

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi Vanachi vào 31/03/2007 11:59

I
Thế gian đang vang lên bản Tuyên bố của Chính phủ
        nước Việt Nam dân chủ cộng hoà
Còn một bản tuyên ngôn nữa của mỗi tấm lòng, khẩu súng, cành hoa
Tuyên bố:
Giặc Mỹ không muốn hòa bình ư ? Ta sẽ tiến hành
chiến tranh mà diệt nó
Cha trở lại tìm, con đã đi xa
Con đi nhé, đừng quay đầu lại nữa.
Cả đất nước đang giờ phẫn nộ
Con đi đúng lúc rồi, Tổ quốc chờ ta!
Đân tộc ta đi kiếm hoà bình hai mươi năm trời nay,
        con đường khá đỗi chon von
Đâu chỉ người tiếp theo người, thế hệ thay vào thế hệ.
Đánh Pháp lúc đầu, chưa đẻ ra con,
Nay con đi đánh Mỹ lần thứ hai rồi, sao chóng thế!
Khi căm giận, ta tính gì tháng ngày, phút giây hay thế kỉ
Tiếng tíc tắc đồng hồ bị giết rồi trong tiếng máu của bom.

Gì quý bằng hạnh phúc, hòa bình, độc lập, tự do
Ai đâu thích lấy mãi máu xương mình làm thực tại
Hòa bình, mơ ước đêm đêm của chính Bác Hồ
Giấc mơ bị cắt nửa chừng ngang sông Bến Hải
Giấc mơ ấy, Bác ra đi còn dặn lại.
Hòa bình, đổi lấy chiến công mình đâu phải của trời cho.

Hòa bình ư ? Đâu phải một tấm màn the giấu che lửa đạn,
Chợp một cơn mơ, khi trời sắp sáng!
Cha muốn cùng con định nghĩa lại hòa bình
Đây không phải phút nắng chập chờn giữa trời mây xám
Giữa dông bão điên cuồng, một ảo tưởng màu xanh

Ai lại ghét hoà bình! Ai thích chiến tranh!
Nhưng con xem, chỉ còn hai thước đến hòa bình thì gặp máu.
Ta muốn đi gần. Đế quốc Mỹ đi quanh
Chúng ta chỉ còn một đường thôi: chiến đấu
Máu đang xuống thang rồi, chúng bắt máu leo nhanh
Nó thuyết: "Hòa bình đây! Hãy hái đi! Quả đã chín vừa tầm...."
Vừa ném bom xuống Thánh đường, vừa rao giảng Phúc âm.
Ta đang sống với những siêu lửa, siêu bom, siêu lọc lừa, siêu tội ác!
Người ta chụp ảnh phía đằng sau mặt trăng chưa, ta đã
        chụp ảnh phía đằng sau đế quốc,
Chúng muốn sử dụng xương máu xứ này cho một cuộc bỏ thăm
Ừ, Lin-côn có sống lại chăng thì chúng cũng cách chức
        Tổng thống ông đi nếu ông không bỏ thăm cho
Đảng Cộng hòa.
Chúng sẽ móc tim không cho Whitman viết Lá cỏ
        bằng những lời chân thật!
Hỡi nước Mỹ hai trăm năm, Người trả bằng giá đắt
Khi dùng những cái lưỡi thuyết khách lật lọng này mà cử quốc ca!

Hỡi thần Tự do đêm đêm nghe sóng vỗ vào bờ đau nước Mỹ
Không có chiếc mũ rộng vành nào đâu, đám mây
        nào đâu che khuất nỗi đau trên mặt nữ thần.
Để đốt nhà, chúng cướp cả ngọn lửa trên tay của Thần đấy nhé!
Chúng muốn ngọn đuốc công lý hòa bình cũng đẫm hơi xăng.
Ta có biết lúc bọn chúng cùng say cánh trắng những
        nàng tiên trong vũ khúc Hồ Thiên Nga
Nhưng khi gặp chính những nàng tiên thì chúng giết!
Máu người cô đọng thành hồ, chúng chẳng xót xa
Chúng biểu diễn hòa bình như trò chơi diễn xiếc
Bọn giết người cũng tỏ tình và hát khúc tình ca.

Có bọn giết người, lại có kẻ giặt áo, chùi dao cho bọn giết người
Nó hát: Muốn giết chiến tranh, thì lấy tay mình che mặt lại.
Đi nhẹ, đi êm cho đế quốc nó ngủ muồi
Còn máu ư ? Đấy là chuyện quá quen không có gì để nói!

II
Con ơi! Cha từng yêu trời xanh như tôn giáo của trời
Và nước biếc như ái tình của nước
Mà không biết được nữa đâu, không yêu được nữa rồi!
Bởi lắm lúc tình yêu thành tội ác
Chả lẽ trời đồng lõa với bom thù và sống với thủy lôi
Nơi rải thảm B.52, ai không thích kẽo kẹt đưa ru tiếng võng của bà
Bốc nắm đất lên, ai không thích chẳng thấy mảnh bom, chỉ còn hạt giống
Lửa đạn chết rồi, nhãn vải ra hoa.
Nhưng muốn thế. lại nghìn ngày nổ súng!
Ai không biết những năm chiến tranh mắt chúa cũng sầu thương
Mặt Phật trên chùa không cười cùng hoa sen nữa!
Một tiếng trẻ râm ran ấy chính thiên đường
Vắng một ngày bom, vạn đoá sen hồng sẽ nở.
Nhưng chỉ cầm lấy súng thôi mới là tín mộ
Bởi đế quốc đang còn, còn những Qui Vương

Ai thích chi những quãng không góa bụa hồn thu goá
bụa hồn thơ góa bụa chim trời
Chỉ gầm rít bay đuổi theo ta nghìn cỗ máy giết người
Ấy thế mà hòa binh là ngắm vào quãng không kia phất cờ, nổ súng
Hạnh phúc mỗi ngày là đếm xác máy bay rơi.

Cha mẹ nào đâu không thích các con đi xơ tán xa về ngủ lại phòng mình
Nhưng cho đến ngựa gỗ, thỏ cao su cũng ở trong tầm hủy diệt
Cửa ta mở ra phía trời xanh, quân thù đã khép
Một năm ta lại sáu mươi ngày đoàn viên ba trăm ngày ly biệt
Bom phòng em và bom ở phòng anh.

Ai thích chi hoa quả trong vườn ta chia cho lửa cho
        tro một nửa, chia cho người một nửa.
Ai thích chi những người năm 62 định về quê,
đến 72 vẫn còn phải xa quê.
Ai thích chi những tượng Vọng Phu khi khổ hóa người, khi vui hóa đá
Ai thich chi sông núi rách phải lấy máu xương ra để vá.
Chỉ diệt Mỹ thôi, chỉ diệt Mỹ thôi, thì tất cả mới hoà nguyên, tất cả.

Chỉ đạp lên xác giặc thôi, thì ta mới mở được đường về.

III
Một dân tộc chứ có phải một người đâu để chắp tay vào
        mà lên tòa sen hư ảo hay giang
        tay ra mà chịu đóng đinh.
Một trái tim thôi, cũng Nguỵễn Thái Bình
Con đi nhé! Cho kịp giờ lịch sử
Giờ là lúc ta nổ súng vào quân thù tính sổ!

Bọn đế quốc thich lửa thì cho chúng nếm mùi của lửa!
Việt Nam không để cho ai đùa với núi sông, xương máu của mình.

Thằng Thiệu, thằng Thiệu mày nói gì mười bảy triệu nhân dân ?
Nhân dân ta đang nói với mày bằng đại bác
Ngày mai mày không còn cả chủ để ôm chân
Lịch sử sẽ quét cả tớ thầy mày như quét rác
Cả miền Nam đã dội vang Di chúc Bác Hồ
Tiếng súng diệt thù nổ ở ven đô

Hoà bình sẽ xanh tựa trời xanh vậy
Lòng ta vui như sao và đỏ tựa sắc cờ.

Bốn nghìn máy bay đủ để thành kỳ đài cho ta đứng
        chót vót cao trên đầu quân giặc
Nghìn chiến công mới đắp vào cho núi ấy thêm cao
Ôi đêm nay con ở chiến trường nào ?
Đất nước nhìn tự nơi này trông ngút mắt
Rực rỡ non sông oai hùng Tổ quốc
Con nhớ đo núi sông mình là đo tận mũi Cà Mau.


(31-10-1972)

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]