Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 15/09/2007 18:01, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 15/09/2007 18:31
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 14/09/2007 18:01
Đến một thời anh không còn nói
Thượng Đế của tôi.
Một thời lau sạch hết.
Một thời anh không còn nói
tình yêu của tôi.
Bởi tình yêu được chứng minh là vô ích.
Và mắt không khóc.
Và tay chỉ làm việc nặng.
Và trái tim khô.
Đàn bà gõ vô vọng cửa, anh không muốn mở.
Anh cứ ở một mình, đèn tắt,
con mắt lớn trong bóng tối, long lanh.
Anh không còn biết gánh cơn đau.
Và chẳng muốn gì từ bạn bè.
Ai quan tâm nếu thời xưa đến, cái gì là thời xưa ?
Vai anh chống đỡ thế giới
và nó nhẹ hơn tay trẻ thơ.
Chiến tranh, nạn đói, xung đột gia đình trong cao ốc
chỉ chứng tỏ đời sống tiếp tục
và không ai giải thoát được mình.
Người mẫn cảm thấy cảnh tàn ác
sẽ ưa chết hơn.
Đến một thời chết cũng chẳng xong.
Đến một thời sống theo một lệnh.
Cuộc đời không lối thoát.