Chưa có đánh giá nào
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận

Đăng bởi hongha83 vào 19/05/2008 07:38, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 12/11/2008 21:30

Хаджи Димитър

Жив е той, жив е! Там на Балкана,
потънал в кърви, лежи и пъшка
юнак с дълбока на гърди рана,
юнак във младост и в сила мъжка.

На една страна захвърлил пушка,
на друга сабля на две строшена;
очи тъмнеят, глава се люшка,
уста проклинат цяла вселена!

Лежи юнакът, а на небето
слънцето спряно сърдито пече;
жетварка пее нейде в полето,
и кръвта още по-силно тече!

Жътва е сега... Пейте, робини,
тез тъжни песни! Грей и ти, слънце,
в таз робска земя! Ще да загине
и тоя юнак... Но млъкни, сърце!

Тоз, който падне в бой за свобода,
той не умира: него жалеят
земя и небе, звяр и природа
и певци песни за него пеят...

Денем му сянка пази орлица
и вълк му кротко раната ближе;
над него сокол, юнашка птица,
и тя се за брат, за юнак грижи!

Настане вечер — месец изгрее,
звезди обсипят свода небесен;
гора зашуми, вятър повее —
Балканът пее хайдушка песен!

И самодиви в бяла премяна,
чудни, прекрасни, песен поемнат, —
тихо нагазят в трева зелена
и при юнакът дойдат, та седнат.

Една му с билки раната върже,
друга го пръсне с вода студена,
трета го в уста целуне бърже —
и той я гледа, — мила, засмена!

"Кажи ми, сестро, де — Караджата?
Де е и мойта вярна дружина?
Кажи ми, пък ми вземи душата —
аз искам, сестро, тук да загина!"

И плеснат с ръце, па се прегърнат,
и с песни хвръкнат те в небесата, -
летят и пеят, дорде осъмнат,
и търсят духът на Караджата...

Но съмна вече! И на Балкана
юнакът лежи, кръвта му тече, -
вълкът му ближе лютата рана,
и слънцето пак пече ли — пече!

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Xuân Diệu

Anh vẫn sống trên kia, trong dãy Balkan
Nhưng anh sóng soãi và rên, thân mình đẫm máu
Ngực anh thủng một vết thương gớm ghê
Trúng phải trong tuổi đương xuân, người anh hùng vẫn sống

Anh đã để rơi khẩu súng trở thành vô ích
Gươm anh gãy rồi trong lửa chiến chinh
Và đầu anh choáng quay, và mắt anh tối lại
Và miệng anh rủa nguyền vũ trụ điêu linh

Người anh hùng sóng soãi và giữa cao xanh
Mặt trời dừng, mặt trời tức giận
Dưới đồng xa, những chị thợ gặt hát ca
Và trên này máu chảy, máu hãy còn sa

Bây giờ đang mùa gặt...Hãy hát nữa đi
Hỡi nô lệ! Những điệu buồn hơn nữa
Và ngươi, mặt trời, hãy đốt mặt đất nô vong!
Thêm một anh hùng nữa chết...Nhưng hỡi tim ta, đừng khóc!

Bởi ai ngã xuống cho nền tự do
Thì chẳng chết đâu, thì không thể chết!
Thì đất trời, vạn vật mãi ôm tang
Những thi sĩ ngợi ca trong lời bất diệt

Chim diều mở cánh lấy bóng che cho
Con sói tới liếm vết thương nhè nhẹ
Và chim ưng, người bạn của anh hùng
Đến canh giữ, liệng vòng nghiêng ngó

Đêm xuống rồi và mặt trăng đã mọc
Trời sắp đầy giọt từng giọt sao xanh
Rừng rủ rỉ gió thì thào khe khẽ
Núi Balkan hát khúc hát anh hùng

Những nữ thần mặc áo trắng trong
Dìu dịu đến gần, mưa bay duyên dáng
Chân nhẹ nhàng lướt trên áng cỏ xanh
Rồi trầm lắng nghiêng vai bên chiến sĩ

Hái cỏ thuốc họ rịt vết thương đau
Đôi tay anh họ rửa bằng nước mắt
Anh nhìn chăm một khuôn mặt dịu hiền
Và nhận lấy một cái hôn thoảng ngát!

- Chị ơi, Karadja, người chỉ huy phó, ở đâu?
Các anh em tôi đâu, ở đâu trung đội của tôi chung thuỷ?
Hãy cho tôi biết với, rồi hãy dẫn hồn tôi
Ở tại nơi này tôi muốn ngàn đời yên nghỉ

Họ quàng lấy nhau và bay đi
Trong đêm trong ngần còn ngân tiếng hát:
Họ tìm ở trên trời hồn của Karadja
Cho đến khi trời sáng

Rạng đông tới! Trên kia, trong núi
Người anh hùng sóng soãi, máu vẫn còn sa
Con sói lại liếm vết thương nóng hổi
Và mặt trời đổ lửa ngân nga.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Hadji Dimiter

Hadji Dimiter ngã xuống ở đỉnh núi Xtara - planina, tháng 8 năm 1868; anh cùng cả trung đội cuả mình bị bao vây và tàn sát bởi quân Thổ Nhỉ Kỳ đông gấp 20 lần. Nhưng dân chúng không muốn tin rằng anh chết, và truyền thuyết nói rằng anh vẫn tiếp tục chiến đấu anh dũng

Thu hết mọi tiếng chuông thành một sắc áo vàng
Mây lót ổ chim gù bên kinh kệ
Hoa xứ Phật dặt dìu hương nhập thế
Người giữa đời thổn thức muốn thành sư.
Hữu Thỉnh
Chưa có đánh giá nào
Trả lời