Thơ » Bungary » Botev Hristo
Ти ли си, мале, тъй жално пела,
ти ли си мене три годин клела,
та скитник ходя злочестен ази
и срещам това, що душа мрази?
Бащино ли съм пропил имане,
тебе ли покрих с дълбоки рани,
та мойта младост, мале, зелена
съхне и вехне люто язвена?!
Весел ме гледат мили другари,
че с тях наедно и аз се смея,
но те не знаят, че аз веч тлея,
че мойта младост слана попари!
Отде да знаят? Приятел нямам
да му разкрия що в душа тая;
кого аз любя и в какво вярвам —
мечти и мисли — от що страдая.
Освен теб, мале, никого нямам,
ти си за мене любов и вяра;
но тука вече не се надявам
тебе да любя: сърце догаря!
Много аз, мале, много мечтаях
щастие, слава да видим двама;
сила усещах — що не желаях?
Но за вси желби приготви яма!
Една сал клета, една остана:
в прегръдки твои мили да падна,
та туй сърце младо, таз душа страдна
да се оплачат тебе горкана...
Баща и сестра и братя мили
аз да прегърна искам без злоба,
пък тогаз нека измръзнат жили,
пък тогаз нека изгния в гроба!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Mẹ ơi có thể nào suốt ba năm ròng rã
Mẹ buồn sầu, mẹ đã rủa nguyền con?
Con ra đi, khổ sở lang thang.
Gặp ở phương xa những người con ghét.
Con vung phí của cải cha ông, rượu chè be bét?
Hay con xuyên mẹ nghìn mũi tên sâu?
Mẹ ơi, tuổi trẻ xót đau
Đang xuân con đã héo rầu nát tan.
Bạn đồng đội nhìn con, vui sướng
Vì cùng anh em dũng cảm, con cười,
Họ biết đâu con héo hắt trong người
Con già cỗi, khô cằn vì băng giá!
Họ làm sao biết nỗi niềm tâm sự
Của con, vì con không có bạn tâm đầu
Để nói con yêu ai, tin tưởng vào đâu,
Những ý nghĩ, ước mơ, gửi gắm trái tim đau xót.
Mẹ ơi, ngoài mẹ ra, con chẳng còn ai hết,
Mẹ là yêu thương, là tất cả yêu thương
Và lòng tin.
Nhưng hơi sức chẳng còn
Con tuyệt vọng. Hết thương yêu,
trái tim con lặng tắt.
Mẹ ơi đêm ngày con mơ ước
Mẹ bên con trong hạnh phúc, quang vinh.
Mong mỏi gì hơn? Con rạo rực trong mình.
Nhưng trước mỗi ước mơ, một nấm mồ đợi sẵn.
Con chỉ còn mỗi một niềm hy vọng:
Trong tay mẹ, cảm thấy mình lại sống
Để tuổi thanh xuân con hấp hối đắng cay
Than thở với mẹ hiền, ôi mẹ khốn cùng thay!
Cho con được thêm một lần ôm chặt
Không giận hờn, cha, chị, các em yêu...
Rồi máu con có thể ngừng trong mạch
Và thân con rữa nát dưới mồ sâu.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 12/11/2008 21:33
A ma mère
Ma mère, est-ce possible que, pendant trois ans,
Tu aies chanté si tristement. Tu m'as maudit
Et je m'en suis allé, vagabond, malheureux.
Au loin j'ai rencontré ceux que mon âme hait.
Ai-je changé les biens de mon père en boissons?
Toi, t'ai-je transpercée de si cruelles flèches?
O mère, ma jeunesse encore toute fraîche
Se desséche pourtant, s'ulcère, disparaît.
Mes braves compagnons me regardent, joyeux,
Parce que, moi aussi, avec eux tous je ris.
Mais ils ne savent pas combien je dépéris,
Ni combien je vieillis, brûlé par la gelée!
Comment le sauraient-ils, car je n'ai pas d'ami
A qui je puisse révéler mes grands secrets,
Dire qui j'aime, en quoi je crois, quels sont mes rêves
Et mes pensées, livrer mon cœur et ses souffrances.
A part toi, petite mère, je n'ai personne.
Tu es pour moi l'amour, tout l'amour, et la foi,
Mais je n'ai plus de force, je n'espère plus
Rien de l'amour, mon cœur en silence s'éteint.
J'ai tant rêvé, ma mère, et le jour et la nuit,
Qu'ensemble nous verrions le bonheur et la gloire.
Je me sentais si fort, que n'ai-je désiré?
Pour chaque rêve, hélas! une fosse était prête.
Un seul désir, un seul, dans mon âme est resté.
Retomber dans tes bras si doux, me sentir vivre,
Afin que ma jeunesse amère, moribonde,
A toi puisse se plaindre, à toi si dénuée.
Que j'étreigne une fois encore, sans rancune.
Et mon père et ma sœur et mes frères chéris...
Alors mon sang pourra se figer dans mes veines.
Mon cœur pourra pourrir à jamais dans la tombe.