Bản dịch của Vũ Ngọc Cân

Trên đường tôi hăm hở trở về nhà
Chỉ một điều suy tư nghĩ ngợi
Gọi sao mẹ hiền kính yêu mong đợi
Bao năm rồi xa cách nhớ thương?

Tôi nói gì trước với mẹ đây
Điều gì đẹp điều gì thân thiết?
Bàn tay kia một thời mải miết
Đưa vành nôi mẹ ru ngủ à ơi!

Bao ý nghĩ cứ quay cuồng dồn dập
Trong đầu tôi toàn ý đẹp lời hay
Xe cứ chạy, thời gian như ngừng lại
Mà đầu tôi vẫn tư lự loay hoay

Rồi tôi bước tới căn phòng nhỏ bé
Mẹ lao ra ôm trọn vào lòng
Tôi sững sờ há hốc mồm câm lặng
Như quả trên cây nằm bất động lâu rồi

Dunavecse, 4-1844

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]