Bản dịch của Vũ Cận

Nào ta đi! đi tìm cái giờ đây không cùng tận do xưa kia không có bắt đầu!
Để từng trải cho nhiều, những cuộc đi khó nhọc ban ngày, những giờ nghỉ ban đêm
Để hoà tất cả vào những chuyến đi chúng đang hướng tới, vào những ngày những đêm chúng đang hướng tới
Rồi lại hoà chúng vào những giờ xuất phát của những cuộc du hành cao hơn
Để nhìn đâu cũng chỉ thấy những thứ ta có thể với tới và vượt lên trên
Để tưởng tượng ra những thời điểm, dù xa xăm đến mấy, ta cũng có thể với tới và vượt lên trên
Để nhìn lên nhìn xuống chỉ thấy những con đường vươn ra vì ta và chờ đợi ta, dù dài đến mấy cũng vươn ra vì ta và chờ đợi ta
Để chỉ thấy những kiếp sống, dù của Chúa hay ai, cả ta rồi đây cũng tới
Để chỉ thấy những sở hữu ta có thể sở hữu, hưởng thụ tất mà không mất công sức hay phải bỏ tiền mua, lấy đi bàn tiệc mà không đụng vào một phần bàn tiệc
Để chiếm phần tốt nhất trong nông trại của người chủ trại và trong biệt thự sang trọng của người nhà giàu, và hạnh phúc trong trắng của cặp vợ chồng vừa đôi phải lứa, và quả trong vườn quả và hoa trong vườn hoa
Để khi qua những đô thị đông vui lấy thứ này thứ kia ra sử dụng
Để rồi đem theo cửa nhà phố xá đến bất kỳ đâu ta đi
Để gom trí tuệ từ óc những người ta gặp, để gom tình yêu từ tim họ
Để đem theo ta trên đường những kẻ yêu ta, bù vào tất cả những gì ta để lại sau cho họ
Để biết rằng bản thân vũ trụ là một con đường, là nhiều con đường, là những con đường cho những linh hồn lữ khách

Mọi bộ phận đều tránh xa cho những linh hồn tiến bước
Mọi tôn giáo, mọi vật thể đặc, mọi nghệ thuật, mọi chính quyền, tất cả những gì đã từng hoặc đang hiển hiện trên địa cầu này hay bất luận địa cầu nào, đều rơi vào các hốc tường và những nơi xó xỉnh trước cuộc diễu hành của các linh hồn trên những con đường vũ trụ thênh thang

Mọi triển khai trên đời đều là tượng trưng và thức ăn thiết yếu cho sự triển khai của những linh hồn nam và nữ trên những con đường thênh thang vũ trụ
Mãi mãi sống, mãi mãi đi lên
Đường bệ, nghiêm trang, buồn rầu, bất bình
Thất vọng, kiêu hãnh, dễ thương, ghê tởm, được người đời chấp nhận, bị người đời ruồng bỏ

Họ đi, họ đi! Tôi biết là họ đi nhưng không biết họ đi đâu
Nhưng tôi biết là họ đi về nơi tốt đẹp nhất, về một cái gì vĩ đại
Bất luận bạn là ai, hãy đi lên phía trước! dù nữ hay nam, đi lên phía trước!
Bạn không được nằm nhà ngủ khì và suy nghĩ vẩn vơ, dù nhà do bạn cất lên hay người khác cất cho

Hãy thoát khỏi nơi tối tăm tù ngục! hãy dứt khỏi màn che!
Phản đối cũng bằng vô ích, tôi biết cả và sẽ bóc trần điều đó

Bạn hãy nhìn thấu con người mình cũng xấu xa không kém gì kẻ khác
Nhìn xuyên tiếng cười, bước chân khiêu vũ, cách ăn trưa ăn tối của mọi người
Nhìn bên trong áo quần và trang sức, bên trong những bộ mặt kia đã rửa ráy và tô điểm
Hãy nhìn nỗi ghê tởm và thất vọng thầm kín, lặng thinh

Không chồng nào vợ nào, không bạn bè nào đủ tin cậy để được nghe đây lời thú tội
Một ta khác, một bản điệp của mỗi người, giấu mặt và lén lút bước đi
Không hình thù và không nói không rằng ngoài đường phố, lịch sự và ngọt ngào trong phòng khách
Trong toa xe lửa, trên tàu thuỷ, giữa hội nghị đông người
Ngay trong nhà người nữ người nam, bên bàn ăn, trong phòng ngủ, ở khắp mọi nơi
Áo quần thanh lịch, mặt mày hớn hở tươi cười, hình thức chỉnh tề, cái chết giấu dưới xương sườn, địa ngục giấu trong hộp sọ
Giấu dưới len dạ và găng tay, dưới ruybăng và hoa giả
Giữ đúng phép xử thế, không nói nửa lời về mình
Nói về bất cứ cái gì nhưng không bao giờ nói về mình

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]